Chướng ngại chỉ đe dọa được bạn một khi bạn rời mắt khỏi mục tiêu.

Henry Ford

 
 
 
 
 
Tác giả: Jennifer Crusie
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: Bet Me
Biên tập: Yen Nguyen
Upload bìa: Yen Nguyen
Số chương: 17
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 2
Cập nhật: 2023-06-18 15:52:59 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 1
gày xửa ngày xưa, Minerva Dobbs nghĩ thầm khi đứng giữa một quầy bar ồn ĩ dành cho
thanh niên thành thị, thế giới đầy rẫy những người đàn ông tốt. Cô nhìn khuôn mặt đẹp trai của
người đàn ông mà cô định đưa tới dự đám cưới của chị gái mình và nghĩ, Những ngày đó đã qua rồi.
“Đối với anh thì mối quan hệ này chẳng ra gì hết,” David nói.
Mình có thể chọc cái que khuấy rượu này xuyên qua tim anh ta, Min nghĩ. Cô sẽ không làm
thế, tất nhiên rồi. Cái que chỉ làm bằng nhựa và còn lâu mới đủ nhọn. Bên cạnh đó, người ta không
làm những việc như vậy tại Bắc Ohio. Một khẩu súng cưa nòng, thế mới đúng điệu.
“Và cả hai ta đều biết tại sao,” David tiếp tục.
Chắc anh ta còn không biết là mình đang cáu kỉnh; anh ta hẳn luôn nghĩ mình thật bình tĩnh
và đúng mực. Ít nhất thì mình cũng biết là mình đang giận dữ, Min nghĩ. Cô để cơn giận dữ bao
quanh mình, và nó khiến cả người cô nóng lên, nhiều hơn tất cả những gì David từng làm được.
Ở bên kia phòng, một ai đó ở quầy bar hình bánh xe roulette rung chuông. Một điểm nữa
chống lại David: Anh ta đang đá cô tại một quán rượu theo chủ đề. The Long Shot(1). Chỉ nội cái
tên thôi hẳn đã phải cảnh báo cô trước.
“Anh rất tiếc, Min,” David nói, rõ ràng là không có vẻ như thế.
Min khoanh tay lại trên chiếc áo vest kẻ ca-rô xám để cô không thể đánh anh ta. “Có phải vì
em không về nhà với anh tối nay không? Hôm nay là thứ Tư. Ngày mai em phải làm việc. Ngày
mai anh phải làm việc. Em đã trả tiền đồ uống của em rồi.”
“Không phải vậy.” David tỏ ra vẻ thật cao ngạo và bị tổn thương theo kiểu mà duy nhất chỉ có
những kẻ cao lớn, ngu muội và tự cao tự đại mới bày ra được. “Em không có bất kỳ cố gắng nào để
khiến cho mối quan hệ của chúng ta tốt đẹp thêm, tức là…”
Tức là chúng ta đã hẹn hò được hai tháng và tôi vẫn chưa ngủ với anh. Min không nghe anh
ta nói nữa, và nhìn quanh đám đông đang nói lao xao. Nếu mình có một loại thuốc độc không thể
bị phát giác thì bây giờ mình có thể bỏ vào đồ uống của anh ta và những người mặc vest kia sẽ
không một ai chú ý hết.
“… và anh cũng nghĩ rằng, nếu chúng ta có bất kỳ một tương lai nào, thì em cũng nên góp
sức,” David nói.
Ồ, Tôi đã không đấy, Min nghĩ, cũng có nghĩa là David đã đúng một điểm. Tuy vậy, thiếu tình
dục không thể là lời bào chữa cho việc đá cô ba tuần trước khi cô phải mặc một chiếc áo phù dâu
khiến cô trông giống như một nàng chăn cừu béo ị, điên rồ. “Tất nhiên chúng ta có tương lai,
David,” cô cố gắng dằn cơn giận lại. “Chúng ta có nhiều kế hoạch. Ba tuần nữa Diana sẽ cưới. Anh
được mời tới dự đám cưới. Tới bữa tối tổng duyệt. Tới bữa tiệc độc thân. Anh sắp sửa bỏ lỡ những
vũ công thoát y đấy, David.”
“Đó là tất cả những gì em nghĩ về anh sao?” Giọng của David cao vút lên. “Anh chỉ là một bạn
hẹn tới đám cưới của em gái em à?”
“Tất nhiên là không,” Min nói, “Cũng như em chắc chắn rằng đối với anh, em có ý nghĩa nhiều
hơn là một người để ngủ cùng.”
David há miệng ra và rồi lại khép vào. “Ừm, tất nhiên. Anh không muốn em nghĩ rằng chuyện
này phản ánh con người em. Em thông minh, em thành công, em chín chắn…”
Min lắng nghe, biết rằng Em xinh đẹp, em mảnh mai sẽ không đến. Giá mà anh ta bị đau tim
nhỉ. Chỉ bốn phần trăm những cơn đau tim ở đàn ông xảy ra trước tuổi bốn mươi, nhưng nó có thể
xảy ra. Và nếu anh ta chết, kể cả mẹ cô cũng không thể trông đợi cô đưa anh ta đến đám cưới được.
“… và em sẽ là một người mẹ tuyệt vời,” David kết thúc.
“Cảm ơn,” Min nói, “Thật vô cùng không lãng mạn.”
“Anh đã nghĩ chúng ta sẽ đi đến một kết cục tốt đẹp, Min à,” David nói.
“Phải rồi,” Min nhìn quanh quầy bar lòe loẹt. “Đến những nơi như thế này đây.”
David thở dài và nắm tay cô. “Anh chúc em những điều tốt lành nhất, Min. Giữ liên lạc nhé.”
Min rụt tay lại, “Anh không cảm thấy tay trái đau(2) tí nào à?”
“Không,” David cau mày với cô.
“Đáng tiếc,” Min nói, và đi về chỗ các bạn của cô, đang theo dõi họ từ đầu phòng bên kia.
“Hắn ta nhìn còn tức tối hơn bình thường,” Liza nói, trông cô thậm chí còn cao và hấp dẫn
hơn thường ngày khi cô đứng dựa vào chiếc máy hát tự động, mái tóc rực lửa dưới ánh đèn.
David hẳn sẽ không đối xử với Liza nhẫn tâm như thế. Anh ta chắc hẳn sẽ sợ hãi, cô ấy có thể
sẽ chặt tay chặt chân anh ta ra. Phải giống Liza hơn, Min nghĩ và bắt đầu gạt các thẻ bài hát trong
hộp.
“Cậu có buồn vì hắn không?” Bonnie nói từ phía bên kia của Min, mái đầu vàng của cô ngẩng
lên trong lo lắng. David hẳn cũng sẽ không bỏ rơi Bonnie. Không ai có thể xấu tính với Bonnie bé
nhỏ, ngọt ngào.
“Có chứ. Hắn đã đá tớ.” Min dừng gạt tay. Thật là tuyệt, hộp nhạc có bài hát của Elvis. Ngay
lập tức, quán bar có vẻ khá khẩm hẳn lên. Cô nhét vài đồng xu vào và đẩy chốt tới bài “Hound
Dog(3) ”. Thật tệ là Elvis chưa bao giờ ghi âm một bài nào có tên là “Dickhead (4).”
“Tớ đã biết là tớ không hề thích hắn ta,” Bonnie nói.
Min đi tới quầy bar roulette và cười gượng gạo với người pha rượu mảnh khảnh ăn mặc giống
như một người chia bài ở sòng bạc. Cô ta có một mái tóc nâu đẹp, dài, xoăn, mềm mại, và Min
nghĩ, Một lý do khác khiến mình không thể ngủ cùng David. Tóc của cô luôn luôn xù lên khi cô để
xõa, và anh ta là loại người hẳn sẽ để ý đến điều đấy.
“Cho xin Rum và Coca,” cô nói với người pha rượu.
Có thể đó là lý do tại sao Liza và Bonnie không bao giờ có vấn đề với đàn ông: mái tóc tuyệt
vời. Cô nhìn vào Liza, vóc người mảnh dẻ thon gọn trong bộ váy da màu tím có khóa kéo, lắc đầu
về phía David với vẻ khinh bỉ rõ ràng. Được rồi, không chỉ là mái tóc. Nếu cô nhồi mình vào bộ váy
của Liza, cô sẽ trông như cô em họ nhếch nhác bẩn thỉu của khủng long Barney. “Coca dành cho
người ăn kiêng,” cô nói với người pha rượu.
“Hắn ta không phải là người đàn ông của đời cậu,” từ dưới vai Min, Bonnie lên tiếng, hai tay
chống trên bộ hông nhỏ nhắn.
“Rum cũng dành cho người ăn kiêng,” Min bảo với người pha rượu, cô ta mỉm cười với cô rồi
đi lấy đồ uống.
Liza cau mày. “Mà sao cậu lại hẹn hò với hắn?”
“Bởi vì tớ đã nghĩ có thể hắn là người đàn ông của đời mình,” Min bực tức. “Lúc đầu hắn thông
minh, thành đạt và rất tốt. Hắn dường như là một sự lựa chọn sáng suốt. Và sau đó bất thình lình
hắn trở nên kiêu căng với tớ.”
Bonnie vỗ nhẹ vào cánh tay của Min. “Thật là tốt vì hắn ta đã chia tay với cậu. Bởi vì bây giờ
cậu có thể tự do cho đến khi người đàn ông của đời cậu tìm thấy cậu. Hoàng tử của cậu đang trên
đường đến rồi.”
“Phải rồi.” Min nói. “Tớ chắc chắn là anh ta đang trên đường đến, tuy nhiên một chiếc xe tải
đã đâm phải anh ta.”
“Đấy không phải là cách mọi việc diễn ra,” Bonnie dựa vào quầy bar, trông giống như một
nàng yêu tinh trong những bộ phim cấm trẻ em dưới mười bảy tuổi. “Nếu định mệnh đã an bài, thì
anh ấy nhất định sẽ đến nơi. Bất kể có bao nhiêu điều tồi tệ xảy ra đi chăng nữa, anh ấy vẫn sẽ đến
với cậu và hai người sẽ bên nhau mãi mãi.”
“Gì vậy?” Liza nhìn vào Bonnie với vẻ không thể tin được, “Cánh đồng giấc mơ của búp bê
Barbie à?”
“Thật ngọt ngào, Bonnie,” Min nói, “Nhưng đối với tớ, người đàn ông tốt cuối cùng đã chết khi
Elvis ra đi.”
“Có lẽ chúng ta nên cân nhắc lại việc giữ Bon là người môi giới của chúng ta,” Liza nói với Min,
“Bây giờ chúng ta có thể đang là cổ đông chính của Vương quốc Phép Thuật đấy.”
Min gõ ngón tay lên quầy bar, cố giải tỏa chút căng thẳng. “Đáng lẽ tớ phải biết David là một
sai lầm khi tớ không thể buộc mình ngủ với hắn ta. Lần hẹn hò thứ ba của bọn tớ ấy, khi người bồi
bàn mang thực đơn tráng miệng đến, David nói ‘Không, cảm ơn, chúng tôi đang ăn kiêng’. Tất
nhiên, người ăn kiêng không phải là hắn ta vì thậm chí còn chả có đến tí mỡ nào thừa ra trên người
hắn, và tớ đã nghĩ, ‘Tôi sẽ không cởi quần áo ra với anh đâu’, rồi trả một nửa hóa đơn và về nhà
sớm. Sau đó, bất kỳ lúc nào hắn ta định tiến tới, tớ lại nghĩ đến người bồi bàn và bắt chéo chân lại.”
“Hắn ta không phải là người đàn ông của đời cậu,” Bonnie quả quyết kết luận.
“Cậu nghĩ vậy à?” Min nói, và trông Bonnie thật tổn thương. Min nhắm mắt lại, “Xin lỗi, xin
lỗi. Tớ thực sự xin lỗi. Chỉ là lúc này không phải là thời điểm thuận tiện cho những thứ đó, Bon à.
Tớ đang tức giận. Tớ chỉ muốn tấn công một ai đó, chứ không phải là hướng về phía chân trời chờ
tên khốn tiếp theo đi vào con đường của tớ.”
“Được rồi,” Bonnie nói. “Tớ hiểu mà.”
Liza lắc đầu với Min. “Xem này, cậu không thực sự quan tâm tới David, cho nên cậu chẳng
mất gì cả ngoại trừ một bạn hẹn tới đám cưới của Di. Và tớ tán thành việc chúng ta không dự đám
cưới. Nhìn đâu cũng thấy từ ‘thảm họa’ được viết khắp nơi, ngay cả khi không tính đến việc cô ấy
sắp cưới bạn trai của bạn thân mình đi nữa.”
“Bạn trai cũ của bạn thân nhất. Và tớ không thể không dự. Tớ là phù dâu chính.” Min nghiến
răng. “Chuyện này sẽ là địa ngục mất. Không chỉ vì tớ không có bạn hẹn, hoàn thành trọn vẹn mọi
dự báo mà mẹ tớ từng đưa ra, mà còn vì bà quý David đến phát điên.”
“Bọn tớ biết,” Bonnie nói.
“Bà kể với tất cả mọi người về David,” Min nghĩ về khuôn mặt bé nhỏ háo hức của mẹ cô. “Hẹn
hò với David là việc duy nhất tớ làm mà bà thích ở tớ kể từ khi tớ bị cúm vào năm nhất và sụt mất
khoảng năm ki-lô-gam. Và bây giờ thì tớ không có David nào cả.” Cô cầm lấy cốc rượu dành cho
người ăn kiêng từ người pha rượu, nói “Cảm ơn” và boa cho cô ta hậu hĩnh. Trên đời này chẳng thể
nào có đủ lòng biết ơn cho một người phục vụ đã mang đồ uống đến vào một thời khắc như thế này.
“Phần lớn thời gian chuyện mẹ tớ nghĩ gì về tớ không thành vấn đề bởi vì tớ có thể tránh mặt bà,
nhưng với đám cưới ư? Không.”
“Vậy là cậu sẽ tìm một bạn hẹn khác,” Bonnie nói.
“Không, cậu ấy sẽ không làm thế,” Liza nói.
“Ồ, cảm ơn,” Min quay người khỏi quầy bar được trang trí rối rắm. Mô hình roluette đang làm
cô choáng váng. Hoặc cũng có thể do cơn giận dữ.
“Chà, đấy là lỗi của chính cậu,” Liza nói, “Nếu cậu từ bỏ việc đưa xác suất thống kê vào kết cục
của các cặp đôi với mọi người đàn ông mà cậu gặp, thay vào đó là đi ra ngoài với một ai đó có thể
khiến cậu khuấy động, biết đâu thi thoảng cậu sẽ có những khoảng thời gian vui vẻ đấy.”
“Tớ sẽ là một đống bùi nhùi với lòng tự trọng rách bươm cho xem,” Min nói, “Chẳng có gì sai
khi hẹn hò một cách cẩn trọng cả. Tớ đã gặp được David như thế đấy.” Quá muộn rồi, cô nhận ra
rằng đấy không phải là một lời thanh minh có lợi cho mình và uống một ít rượu để tránh những lời
bình luận.
Liza bỏ ngoài tai những lời đó. “Bọn mình sẽ phải tìm ra một anh chàng cho cậu.” Cô bắt đầu
quét mắt khắp quán bar, một điều cũng công bằng thôi khi mà hầu hết những người ở đây đều đã
trố mắt nhìn cô. “Không phải anh này. Không phải anh này. Không phải anh này. Không. Không.
Không. Tất cả những anh chàng này sẽ cố bán quỹ tương hỗ cho cậu.” Bỗng cô đứng thẳng người
lên. “Xin chào. Chúng ta có người chiến thắng rồi.”
Bonnie dõi theo mắt cô. “Ai? Đâu?”
“Anh chàng tóc đen trong bộ vest màu xanh nước biển. Ở ngay giữa đầu cầu thang cạnh cửa ra
vào.”
“Ở giữa à?” Min nheo mắt nhìn vào khu vực đầu cầu thang nhô cao ở lối vào quán bar. Nó đủ
rộng cho một dãy bàn poker giả, bốn người đàn ông đang đứng ở một bàn nói chuyện với một phụ
nữ tóc nâu trong bộ váy đỏ. Một trong bốn người là David, đang xem xét lãnh địa của mình qua tay
vịn bằng sắt được khảm hình xúc xắc. Chỗ đầu cầu thang đó chỉ cao hơn những nơi còn lại trong
phòng khoảng một mét rưỡi, nhưng David cư xử như thể đấy là một cái ban công. Anh ta hẳn là hết
sức kiềm chế mới không vẫy tay giống nữ hoàng Elizabeth. “Đấy là David mà,” Min nói, quay đi.
“Và một cô nàng tóc nâu nào đó. Chúa nhân từ, hắn ta đã hẹn hò với một người khác rồi.” Ra khỏi
chỗ đó ngay, cô thầm nói với người phụ nữ tóc nâu.
“Quên cô tóc nâu đi,” Liza nói “Nhìn vào anh chàng ở giữa ấy. Chờ một tẹo, anh ta sẽ quay về
phía này lần nữa đấy. Anh ta có vẻ không thấy David thú vị chút nào.”
Min nheo mắt nhìn lối vào một lần nữa. Anh chàng mặc vest xanh nước biển cao hơn David,
tóc cũng tối màu hơn và dày hơn, nhưng còn lại thì, từ đằng sau, anh ta trông cũng như một David
thứ hai, “Tớ đã thực hiện bộ phim đó đấy,” Min nói, và rồi anh ta quay lại.
Mắt đen, gò má góc cạnh, cằm cân đối, bờ vai rộng, mọi đường nét đều như được chạm trổ, và
tất cả đều có vẻ nhẹ nhàng thảnh thơi khi anh ta nhìn chằm chằm ra khắp quán bar, phớt lờ David,
kẻ bỗng trông như một thằng nhóc xấu xí.
Min hít mạnh khi mọi tế bào trong người cô bừng dậy và thầm thì, Người đàn ông này.
Sau đó cô quay đi trước khi một ai đó bắt gặp mình đang há hốc mồm vì ngưỡng mộ. Anh ta
không phải là người đàn ông dành cho cô, mà đó chỉ là DNA đang tìm kiếm một người tặng tinh
trùng thượng hạng trong cô lên tiếng. Mọi phụ nữ với một buồng trứng đang hoạt động trong căn
phòng này hẳn là đều nhìn anh ta và nghĩ, Người đàn ông này. Chậc, sinh học nào có phải là định
mệnh. Không cần nghĩ cũng biết mức thiệt hại mà một người đẹp trai như anh ta có thể gây ra cho
một phụ nữ như cô là quá nhiều. Cô uống một ngụm rượu nữa để dập tắt suy nghĩ ấy và nói, “Anh
ta khá bảnh.”
“Không,” Liza nói, “Đấy là điểm cốt lõi. Anh ta không bảnh. David mới xinh xắn. Anh chàng
này trông rất đàn ông.”
“Thôi được, anh ta chứa đầy kích thích tố sinh dục nam,” Min nói.
“Không, anh chàng ở bên phải anh ta mới như vậy,” Liza nói. “Người đầu tròn ấy. Tớ cá là anh
ta nói chuyện về thể thao và vỗ lưng người khác đôm đốp. Anh chàng mặc vest xanh nhìn lịch sự
mà sắc sảo. Nói với cậu ấy đi, Bonnie.”
“Tớ không nghĩ thế,” Bonnie nói, khuôn mặt thiên thần của cô đằng đằng sát khí. “Tớ biết anh
ta.”
“Trực giác mách bảo cậu à?” Liza nói.
“Không. Anh ta đã hẹn hò với chị họ Wendy của tớ. Nhưng…”
“Vậy là anh ta đáng bị chế nhạo,” Liza nói.
“…anh ta là một kẻ ra đòn rồi bỏ chạy,” Bonnie dứt lời. “Từ những gì Wendy kể thì anh ta mê
hoặc bất cứ ai mà mình hẹn hò trong vài tháng rồi cắt đứt với người đó và đánh bài chuồn. Và cô ta
không bao giờ biết là điều đó sắp xảy ra.”
“Quái vật,” Liza nói với vẻ lạnh nhạt. “Cậu biết đấy, đàn ông được phép rời bỏ người phụ nữ họ
đang hẹn hò.”
“Chà, anh ta khiến họ yêu mình và sau đó bỏ rơi họ,” Bonnie nói, “Thế là xấu xa.”
“Giống David,” Min nói, sự nghi ngờ theo bản năng của cô đối với anh chàng mặc vest xanh đã
được xác thực.
Liza khịt mũi. “Ôi trời, cứ như thể là cậu đã yêu David vậy.”
“Tớ đã cố,” Min gắt gỏng.
Liza lắc đầu, “Đồng ý, không thành vấn đề. Tất cả những gì cậu muốn là một bạn hẹn tới đám
cưới. Nếu phải sau đôi ba tháng tên quái vật đó mới đá cậu, thì bảo đảm là cậu vẫn có bạn hẹn. Vậy
nên chỉ cần ra đằng kia… ”
“Không.” Min xoay lưng lại với tất cả mọi người để tập trung nhìn vào mấy tấm ảnh đen trắng
trên khắp quán bar: Paul Newman đang bắn bi-a trong bộ phim The Hustler, Marlon Brando ném
xúc xắc trong Guys and Dolls, W.C.Fields quắc mắt qua các lá bài trong My Little Chickadee. Đâu
rồi tất cả những người phụ nữ đánh bạc? Mà chỉ nội việc là phụ nữ thôi cũng đã là một rủi ro lớn
rồi. Hai mươi tám phần trăm nạn nhân nữ đã bị giết bởi chồng hoặc người tình của họ.
Điều mà, khi nghĩ đến, chắc hẳn là lý do tại sao ở kia không có lấy một người phụ nữ dính đến
cờ bạc. Sống với đàn ông là quá đủ hên xui may rủi rồi. Cô dằn lại thôi thúc muốn quay đầu lại và
nhìn vào tên quái vật trên đầu cầu thang một lần nữa. Thật vậy, điều khôn ngoan nên làm là ngừng
hẹn hò lại và đi kiếm một con mèo.
“Cậu biết là Min sẽ không ra nói chuyện với anh ta đâu mà,” Bonnie đang nói với Liza. “Theo
thống kê mà nói, kết quả có thể không triển vọng.”
“Tớ nhổ vào nó,” Liza huých khuỷu tay vào Min và lắc Coca trong cốc của mình. “Hãy tưởng
tượng đến mẹ cậu nếu cậu mang anh chàng này tới đám cưới. Thậm chí bà ấy có thể để cậu ăn đồ
ăn có chứa chất carbonhydrat đấy.” Cô nhìn Bonnie. “Tên anh ta là gì?”
“Calvin Morrisey,” Bonnie nói. “Wendy đang mua các tạp chí đám cưới khi anh ta rời bỏ chị
ấy. Chị ấy cũng đang viết ‘Wendy Sue Morrisey’ trên giấy nháp nữa.”
Liza trông đầy kinh hoàng. “Đó hẳn là lý do anh ta bỏ đi.”
“Calvin Morrisey.” Chống đối lại óc phán xét của mình, Min quay lại để nhìn anh ta một lần
nữa.
“Ra đó đi,” Liza chọc cô bằng một cái móng tay dài, “và bảo David là cậu hy vọng chỗ mụn của
anh ta sẽ sớm lặn. Rồi thì tự giới thiệu mình với quái vật, mỉm cười và đừng nói một con số thống
kê nào hết.”
“Việc đó thật là nông cạn,” Min nói, “Tớ đã ba mươi ba tuổi rồi. Tớ trưởng thành. Tớ không
quan tâm việc mình có bạn hẹn tới đám cưới của em gái mình hay không. Tớ là một người tốt hơn
thế.” Cô nghĩ về khuôn mặt của mẹ mình khi bà biết được tin David chỉ còn là quá khứ. Không,
mình không thế.
“Không, cậu không thế,” Liza nói. “Chỉ là cậu quá yếu bóng vía nên không dám băng qua
phòng.”
“Tớ đoán là việc này có thể có hiệu quả đấy.” Bonnie cau mày nhìn qua căn phòng một lượt.
“Và cậu có thể đá anh ta sau đám cưới và cho anh ta nếm thử mùi vị bài thuốc của chính mình.”
“Ừ, chính thế.” Liza đảo tròn mắt. “Hãy làm điều đó vì Wendy và tất cả những cô gái khác.”
Giờ thì anh ta đang quay nghiêng sang nói chuyện với David. Người đàn ông này nên bị ăn
miếng trả miếng, Min nhủ thầm. Tất nhiên, với mã ngoài đẹp đẽ như vậy, chắc hẳn anh ta không
bao giờ hẹn hò với một người lúc nào cũng mũm mĩm. Hay chí ít là, không mà không nhạo báng.
Mà tối nay thì cô đã bị nhạo báng đủ rồi.
“Không,” Min nói và quay lại quầy bar. Một con mèo thực sự là một ý kiến hay.
“Xem này, Thống Kê,” Liza giận điên lên, “Tớ biết cậu thận trọng, nhưng dạo này cậu gần như
bảo thủ quá lắm rồi đấy. Hẹn hò với David hẳn chẳng khác gì hẹn hò với một tảng bê tông. Và tiếp
đấy là căn hộ của cậu. Thậm chí đồ đạc trong nhà cậu cũng cũ kỹ nữa.”
“Mấy món đó là của bà tớ,” Min nói với vẻ cứng nhắc.
“Chính xác. Từ lúc mới sinh thì cậu đã đặt mông lên đấy rồi. Cậu cần một sự thay đổi. Và nếu
cậu không tự mình thay đổi, Tớ sẽ phải giúp cậu.”
Máu trong huyết quản Min như lạnh hẳn đi. “Không.”
“Đừng dọa cậu ấy,” Bonnie nói với Liza. “Cậu ấy sẽ thay đổi, cậu ấy sẽ trưởng thành thôi mà.
Phải không, Min?.”
Min nhìn về chỗ đầu cầu thang, và bỗng nhiên việc đi ra đấy dường như là một ý hay. Cô có
thể đứng dưới cái tay vịn bằng sắt xấu xí ấy và nghe trộm, và sau đó nếu Calvin Morrisey nghe có
vẻ tốt đẹp dù chỉ một tẹo thôi - ha, vậy cơ hội là gì? - cô có thể đi lên trên, nói một điều gì đó ngọt
ngào với David và kiếm một lời giới thiệu, rồi Liza sẽ không cho người chuyển đồ vào nhà cô trong
khi cô đang làm việc và quẳng hết đồ đạc của cô ra ngoài.
“Đừng bắt bọn tớ làm việc này hộ cậu,” Liza nói.
Đứng sưng sỉa ở quầy bar roulette chả ích gì cho cô. Và với tất cả những gì cô đã biết trước,
không có mấy khả năng là anh ta có thể gây ra nhiều tổn hại. Min ưỡn thẳng vai và hít một hơi thật
sâu. “Tớ sẽ đến đó, thưa huấn luyện viên.”
“Đừng nói ‘phần trăm’ vào bất cứ lúc nào trong cả buổi tối còn lại đấy,” Liza nói khi Min vuốt
thẳng cái áo khoác ca-rô xám và cầu nguyện rằng cô sẽ nghĩ ra được một lời làm quen nào đó trước
khi đến chỗ đầu cầu thang và tự biến mình thành trò cười. Trong trường hợp đó, cô sẽ chỉ việc nhổ
vào tên khốn nọ, đẩy David qua lan can và đi kiếm một con mèo.
“Vừa đúng lúc có một kế hoạch,” cô lẩm bẩm và bắt đầu băng qua phía bên kia căn phòng.
Ở đầu cầu thang, Cal Morrisey đang nghiêm túc suy nghĩ đến việc đẩy David Fisk qua lan can.
Đáng lẽ mình phải bỏ đi nhanh hơn khi thấy họ đang tới, anh nghĩ. Đó là lỗi của Tony.
“Cậu biết đấy, cô nàng tóc đỏ kia có một cặp chân tuyệt vời,” Tony đã nói vậy. “Thấy cô ấy
không? Ở quầy bar, trong bộ đồ màu tím có khóa kéo kìa? Cậu đoán cô ấy có thích các cầu thủ
bóng bầu dục không?”
“Cậu đã không chơi bóng bầu dục mười lăm năm rồi.” Cal đã nhấp một ngụm đồ uống, chìm
vào nơi bình yên do vị cồn mang lại, dù nó đã bị phá vỡ một chút bởi một kẻ nào đó không có gu
âm nhạc vừa bật bài “Hound Dog”. Đối với anh, hai điểm trừ duy nhất của chỗ này là cách bài trí
ngu ngốc và việc nhạc của Elvis Presley đang phát ra từ máy hát tự động.
“Thôi được, đúng là đã lâu rồi kể từ khi tớ còn chơi, nhưng cô ấy không biết điều đó,” Tony
quay lại nhìn cô tóc đỏ. “Tớ cá mười đô la rằng cô ấy sẽ đi với tớ. Tớ sẽ dùng đến cách làm quen
theo thuyết hỗn mang của tớ.”
“Không cá cược,” Cal nói. “Dù đấy là một cách làm quen kinh khủng, do đó lợi thế của cậu sẽ
bị giảm bớt.” Anh nheo mắt nhìn sang bên kia phòng tới chỗ quầy bar bánh xe roulette. Cô nàng
tóc đỏ có vẻ thích chưng diện, nghĩa là đúng kiểu của Tony. Ở đấy còn có một cô tóc vàng bé nhỏ,
mẫu người tươi tỉnh hoạt bát, bạn hẹn trong mơ dành cho anh bạn Roger của họ. Đằng sau quầy
bar, Shanna thấy anh đang nhìn và vẫy tay, nhưng cô không cười, và Cal băn khoăn có chuyện gì
khi anh gật đầu với cô.
Tony choàng tay qua người Cal. “Giúp tớ đi, cô ấy ở trong một nhóm. Cậu ra đó và làm quen
với cô bạn mũm mĩm mặc vest ca-rô xám của cô ấy nhé, và Roger có thể cưa cẩm cô nàng tóc vàng
bé nhỏ. Tớ có thể trao cô nàng tóc vàng cho cậu, nhưng cậu biết Roger hứng thú như thế nào với
những người phụ nữ bé nhỏ rồi đấy.”
Roger choàng tỉnh khi bị Carl thúc khuỷu tay. “Gì cơ? Cô nàng tóc vàng bé nhỏ nào cơ?” Anh
ta chăm chú nhìn qua phía kia căn phòng, về hướng quầy bar. “Ồ. Ồ”
“Bộ vest nào?” Cal quay lại nhìn quầy bar.
“Cô nàng trong bộ đồ màu xám ấy.” Tony hất đầu về phía quầy bar. “Đứng giữa tóc đỏ và tóc
vàng bé nhỏ. Khó có thể nhìn thấy cô ta vì cô nàng tóc đỏ đã phần nào làm lóa mắt cậu. Tớ cá với
cậu…”
“Ồ.” Cal nheo mắt nhìn người phụ nữ có chiều cao trung bình đứng giữa tóc đỏ và tóc vàng. Cô
ta đang mặc một bộ vest kẻ ca-rô xám xấu xí, cứng nhắc, và khuôn mặt tròn trịa cáu kỉnh dưới mái
tóc nâu bị kéo giật về phía sau bằng một cái dây buộc tóc ở đỉnh đầu. “Không,” anh nói và nhấp
một ngụm nữa.
Tony đập vào lưng anh một cái và làm anh nghẹt thở. “Thôi nào, vui vẻ một tí đi. Đừng nói với
tớ là cậu vẫn mòn mỏi chờ đợi Cynthie nhé.”
“Tớ chưa bao giờ chờ đợi Cynthie cả.” Cal lướt mắt quanh đám đông. “Cậu nên để mắt trông
chừng cô ấy, được chứ? Cô ấy đang mặc bộ đồ màu đỏ, nghĩa là cô ấy đang cố giành lấy một thứ gì
đấy.”
“Cô ấy có thể chiếm được điều đấy từ tớ,” Tony nói.
“Tuyệt,” giọng của Cal nồng nhiệt. “Tớ thậm chí sẽ hẹn hò với cô nàng mặc vest đó nếu cậu
cưới Cyn.”
Tony ho sặc sụa vào cốc rượu. “Cưới á?”
“Phải,” Cal nói. “Cô ấy muốn cưới. Tớ đã vô cùng ngạc nhiên.” Trong chốc lát anh nghĩ đến
Cynthie, một cô gái ngọt ngào với sống lưng bằng thép. “Tớ không biết cô ấy lấy đâu ra cái ý nghĩ là
bọn tớ đã gần gũi đến thế nữa.”
“Cô ấy kia kìa.” Roger đang nhìn qua vai Cal. “Bây giờ cô ấy đang đi lên cầu thang.”
Cal bật dậy và cố vượt qua Tony để ra cửa. “Tránh khỏi đường của tớ.”
Tony vẫn ở yên trên ghế. “Cậu không thể đi được, tớ muốn cô nàng tóc đỏ.”
“Vậy hãy đi mà đoạt lấy cô ấy đi,” Cal cố đi vòng qua Tony.
“Cynthie có David đi cùng rồi,” Roger bày tỏ sự cảm thông sâu sắc trong giọng nói.
“Cal!” Cái giọng kèn kẹt của David vang đến tai Cal. “Chính xác là người chúng ta đang tìm
kiếm.” Anh ta nghe có vẻ cực kỳ bực bội, nhưng khi Cal quay lại, David đang mỉm cười.
Rắc rối rồi đây, Cal nghĩ và cười đáp lại với sự giả tạo tương đương. “David. Cynthie. Thật vui
được gặp hai người.”
“Xin chào, Cal.” Cynthie mỉm cười với anh, khuôn mặt hình trái tim đáng yêu một cách chết
người. “Anh thế nào?”
“Tuyệt. Không thể tốt hơn. Em cũng vậy, trông thật tuyệt.” Cal nhìn David đang đứng sau cô
và nghĩ, Hãy đưa cô ấy theo, làm ơn. “Anh thật là một người đàn ông may mắn đấy, David.”
“Tôi á?”
“Hẹn hò với Cynthie,” Cal đặt tất cả sự khuyến khích mà mình có thể vào trong giọng nói.
Cynthie ôm lấy cánh tay David. “Chúng em chỉ ngẫu nhiên gặp nhau thôi.” Cô quay vai lại với
Cal và rạng rỡ nhìn vào David. “Nhưng thật vui vì được gặp lại anh ấy lần nữa.” Ánh mắt cô lại lướt
qua mặt Cal, và anh cười vang bên tai cô lần nữa, tỏ vẻ không hề ghen tuông một cách hết mức có
thể.
David nhìn xuống khuôn mặt xinh đẹp của cô và chớp chớp mắt, còn Cal cảm thấy nhói đau vì
thương cảm cho anh ta. Khi ở gần, Cynthie rất quyến rũ. Và cả ở xa nữa. Ở mọi nơi, thật vậy, vì thế
mà rốt cục là lúc nào anh cũng nói đồng ý với cô ta. Cal liếc qua cơ thể bé nhỏ căng tròn hoàn hảo
của cô trong chiếc váy màu đỏ bé nhỏ bó sát không chê vào đâu được và lùi lại một bước khi giật
giật mắt mình nhìn ra chỗ khác, nhắc nhở bản thân về cuộc sống yên bình khi không có cô. Khoảng
cách, đó chính là chìa khóa. Có thể là cả một cây thánh giá và tỏi nữa.
“Tất nhiên,” David đang nói. “Có thể chúng ta sẽ ăn tối sau.” Anh ta liếc nhìn Cal, vẻ đắc
thắng.
“Ừm, đừng để bọn này giữ chân hai người.” Cal lùi một bước nữa và va vào lan can.
Cynthie thả tay David ra, sự rạng rỡ của cô giảm bớt. “Em sẽ trang điểm lại trước khi chúng ta
đi.” Tony và David nhìn theo khi vòng ba hoàn hảo của cô ta đung đưa rời khỏi chỗ họ, trong khi
Roger chẳng hề để ý đến mà chỉ chăm chú nhìn vào cô yêu tinh tóc vàng bên kia căn phòng, còn
Cal thì hớp một ngụm rượu lớn nữa và ước gì anh đang ở một nơi nào khác. Bất kỳ nơi nào cũng
được. Đi ăn tối, chẳng hạn. Có thể anh sẽ ghé qua tiệm của Emilio và ăn trong bếp. Không có người
phụ nữ nào trong bếp của Emilio hết.
“Vậy, David,” Tony đang trò chuyện. “Chuyên đề nghiên cứu của bọn tôi tiến hành ở chỗ anh
thế nào rồi?”
“Thật xuất sắc,” David nói. “Tôi vốn không nghĩ lại có người có thể dạy lũ ngốc đó chương
trình mới này, nhưng mọi người trong công ty đều đang bắt kịp tốc độ. Chúng tôi thậm chí còn…”
Anh ta tiếp tục nói và Cal gật đầu, nhủ thầm rằng một trong rất nhiều lý do anh không thích
David là vì anh ta có xu hướng luôn nhắc đến nhân viên dưới quyền như là lũ ngốc. Dẫu vậy, David
trả các hóa đơn đúng hạn và trả tín dụng khi đến kỳ hạn; có nhiều khách hàng tệ hơn thế nhiều. Và
nếu anh ta tiếp quản Cynthie, Cal sẵn lòng cảm thấy hoàn toàn thân thiện với anh ta.
David hạ giọng khi đang nói một điều gì đó và nhìn về phía cầu thang. “Về Cynthie. Tôi đã
nghĩ rằng cậu và cô ấy…”
“Không.” Cal lắc đầu lia lịa. “Cô ấy bỏ tôi được hai ba tháng.”
“Không phải mọi chuyện vẫn diễn ra theo cách ngược lại à?”
David nhíu một bên mày và trông thật lố bịch. Vậy mà phụ nữ vẫn hẹn hò với anh ta. Cuộc
sống thật là một điều bí ẩn. Cả phụ nữ cũng vậy.
“Cậu không phải là anh chàng luôn được coi rằng không bao giờ thất bại ư?”
“Không,” Cal nói.
“Cậu ấy đang mất dần phong độ của mình,” Tony nói. “Tôi đã tìm thấy một cô nàng dễ xơi cho
cậu ấy, và cậu ấy bảo không.”
“Cô nào cơ?” David hỏi.
“Cô nàng mặc bộ vest ca-rô xám ở quầy bar.” Tony ra dấu bằng cốc của mình và David nhìn ra
quầy bar rồi quay lại nhìn Cal, trông ngọt xớt như thường lệ.
“Có thể cậu đang mất dần phong độ thật.” David mỉm cười với anh. “Hẳn là cô ta không khó
cưa quá đâu. Cô ta không giống như là một Cynthie.”
“Cô ấy cũng ổn,” Cal cẩn trọng bình phẩm.
David nghiêng người lại gần. “Xét cho cùng thì chưa có ai nói không với cậu phải không?”
“Gì cơ?” Cal nói.
“Tôi sẵn sàng cược rằng cậu không cưa được cô ta,” David nói. “Một trăm đô la rằng cậu không
tóm được cô ta.”
Cal lùi lại. “Gì cơ?”
David cười lớn, nhưng giọng anh ta có phần sắc bén khi tiếp tục. “Đây chỉ là một vụ cá cược
thôi, Cal à. Các cậu thích rủi ro mà, tôi đã từng thấy cậu đánh cá gần như là mọi thứ. Đây thậm chí
cũng không phải là một vụ cá cược mạo hiểm lắm. Chúng ta nên cược hai trăm đô.”
Đó là lúc Cal đã suy tính sẽ đẩy David một cú thật mạnh. Tony quay lưng lại với David và
nhăn mặt, Chiều ý anh ta đi. Cal thở dài. Phải có cái gì đó anh có thể đòi hỏi để làm David rút lui
chứ. “Quả bóng chày trong văn phòng của cậu,” anh nói “Quả bóng trong hộp ấy.”
“Quả bóng chày Pete Rose của tôi á?” Giọng của David vút lên quãng tám.
“Phải, quả đó đấy. Đó là giá của tôi.” Cal hớp nốt chỗ rượu scotch còn lại của mình và nhìn
quanh kiếm một người bồi bàn.
David lắc đầu. “Không đời nào. Bố tôi đã bắt quả bóng đó cho tôi năm bảy lăm. Nhưng tôi
thích kiểu của cậu, lên giá tiền đặt cược như vậy.” Anh ta dựa vào sát hơn. “Thế này nhé. Hội thảo
bồi dưỡng nghiệp vụ gần đây nhất cậu làm cho bọn tôi đã làm tôi tốn mười nghìn đô la. Tôi sẽ cá
với cậu mười nghìn đô la tiền mặt đổi lại một hội thảo miễn phí từ cậu…”
Cal nặn ra một nụ cười. “David, tôi chỉ đang đùa…”
“Nhưng với mười nghìn đô la, cậu phải đưa được cô ta vào giường. Tôi sẽ chơi công bằng. Tôi
sẽ cho cậu một tháng để cô ta chịu cởi bỏ bộ vest ca-rô xám đó.”
“Dễ như ăn bánh,” Tony nói.
Cal nhìn Tony trừng trừng. “David, đây không phải kiểu cá cược của tôi.”
“Đó là kiểu của tôi,” David nói, hai hàng chân mày nhíu lại với nhau, và Cal nhủ thầm, Chết
tiệt, anh ta sẽ thúc ép việc này, và tụi mình cần chuyện làm ăn với anh ta.
Thôi được, rõ ràng rượu đã làm mụ mẫm trí óc của David. Nhưng một khi đã tỉnh rượu, David
sẽ rút mười nghìn lại, điều đó thật điên rồ, và David không bao giờ điên rồ về vấn đề tiền nong. Vậy
nên tất cả những gì anh phải làm là trì hoãn đến khi David tỉnh táo lại và giả vờ như toàn bộ
chuyện này chưa từng xảy ra. Anh liếc trộm qua căn phòng tới quầy bar và vui mừng khi thấy cô
nàng mặc vest xám đã biến đi đâu mất trong khi họ nói chuyện.
Cal quay lại với David và nói, “Chà, tôi sẽ làm vậy, David, nhưng cô ấy đi mất rồi.” Và Chúa
ban phước lành cho cô, bộ vest xám, vì đã đi, anh nghĩ thầm và nhấc đồ uống lên lần nữa.
Mọi thứ cuối cùng cũng diễn ra theo cách của anh.
Lúc này Min đã đi đến đầu kia căn phòng, tự nhủ rằng việc cố bắt chuyện với anh chàng này
lẫn chịu đựng đám cưới của Di mà không có người tháp tùng thì cũng tệ như nhau. Khi tới gần đầu
cầu thang, cô đi dịch vào dưới lan can. Những đoạn đối thoại rời rạc loáng thoáng bên tai Min và
cô không dừng lại cho tới khi nghe thấy giọng nói khe khẽ của David ở trên đầu mình, “Nhưng với
mười nghìn, cậu phải đưa được cô ta vào giường.”
Gì cơ? Min nghĩ. Ở cạnh cửa rất ồn, có thể không phải cô đã nghe thấy anh ta…
“Tôi sẽ chơi công bằng,” David nói tiếp. “Tôi sẽ cho cậu một tháng để cô ta chịu cởi bỏ bộ vest
ca-rô xám đó.”
Min nhìn xuống bộ vest ca-rô xám trên người.
“Dễ như ăn bánh,” ai đó nói với David. Min nghĩ, Tên khốn, thế giới đầy rẫy những gã con
hoang phát cuồng vì tình dục, và ép mình đi tiếp trước khi bước đến chỗ lan can và giết cả hai bọn
họ.
Cô quay lại với Liza và Bonnie, đầu bốc khói. Cô biết chính xác David định làm gì. Hắn ta cho
rằng cô sẽ không ngủ với bất kỳ ai vì cô đã từ chối hắn. Cô đã cảnh báo hắn về điều đó, về những kết
luận vội vàng mà hắn ta đưa ra, nhưng thay vì lắng nghe lời khuyên, hắn ta đã liên tục mời cô đi
chơi.
Bởi vì hắn ta tưởng mình là người đơn giản, cô nhận ra. Bởi vì hắn ta đã nhìn cô và nghĩ,
Người phụ nữ thừa cân thông minh sẽ không bao lừa dối mình và sẽ vô cùng biết ơn nếu mình
ngủ với cô ta. “Đồ con hoang.” Cô bật ra thành tiếng. Có lẽ cô nên quan hệ với Calvin Morrisey dù
chỉ để trả đũa David. Nhưng sau đó cô sẽ chẳng có cách nào san bằng tỉ số với Calvin Morrisey.
Chúa ơi, cô thật đần độn. Béo và đần độn, chúng ta đã tìm ra người chiến thắng cho giải đôi rồi.
“Có gì không ổn thế?” Liza hỏi khi cô quay lại quầy bar. “Cậu đã mời anh ta chưa?”
“Chưa. Ngay khi hai cậu uống xong, tớ sẽ chuẩn bị đi.” Min ngoái nhìn lại phía lan can và bắt
gặp ánh mắt của họ, vừa đúng lúc họ bắt gặp ánh mắt của cô.
Khuôn mặt David đầy vẻ tự mãn, nhưng Calvin Morrisey chộp lấy cốc rượu của mình và trông
như thể anh ta vừa nhìn thấy Tử Thần.
“Cô ta kia rồi,” David sung sướng nói, “Tôi đã bảo cậu là cô ta sẽ quay lại mà. Đến đó và tóm
lấy cô ta đi, nhà vô địch.”
“Ừ này, David,” Cal mở lời, cầu mong cô nàng mặc bộ vest xám đó bị đày xuống tầng thấp
nhất dưới địa ngục.
“Cá cược là cá cược.”
Cal đặt cái cốc không xuống lan can và nghĩ thật nhanh. Bộ vest đó trông chả có vẻ vui vẻ gì,
do đó xác suất cô ta sẽ chớp lấy cơ hội để đi ra ngoài nếu anh mời ăn tối không hẳn là bất khả thi.
“Xem này, David, không có chuyện tình dục ở đây. Tôi đê tiện nhưng tôi không nhớp nhúa. Cậu
muốn cá mười đô cho một cuộc hẹn, được, nhưng chỉ thế thôi. Không xa hơn.”
David lắc đầu. “Ồ không, tôi cũng vẫn cá vụ hẹn hò, mười đô nếu cậu rời đi với cô ta. Nhưng
mười nghìn vẫn tiếp tục có hiệu lực. Nếu cậu thua…” Anh ta mỉm cười với Cal, kéo dài từ ”thua”,
“cậu sẽ tổ chức một buổi hội thảo miễn phí cho tôi.”
“David, tôi không thể đánh cá điều đó,” Cal nói, thử một chiến thuật khác. “Tôi có hai người
cộng sự, họ…”
“Tớ ổn,” Tony nói, “Cal không bao giờ thua.”
Cal giận dữ nhìn bạn mình. “Tuy vậy, Roger không thích chuyện đó.”
“Này, Roger, cậu tham gia chứ?” Tony nói, và Roger trả lời, “Chắc chắn rồi,” mà không rời mắt
khỏi cô gái tóc vàng ở quầy bar.
“Roger,” Cal nói.
“Cô ấy là cô gái xinh xắn nhất tớ từng gặp,” Roger nói.
“Roger, cậu vừa cá rằng tớ có thể đưa được một người phụ nữ vào giường,” Cal hết sức kiên
nhẫn. “Giờ thì hãy nói với David rằng cậu không muốn đặt cược một cuộc hội nghị mười nghìn đô
vào tình dục đi.”
“Gì cơ?,” Roger nói, cuối cùng cũng rời mắt khỏi cô gái tóc vàng.
“Tớ nói…” Cal bắt đầu.
“Tại sao cậu lại cá cược những thứ như thế?” Roger nói.
“Đấy không phải là vấn đề,” Tony nói, “Vấn đề là, cậu ấy có thể làm chuyện đó không?”
“Chắc chắn rồi,” Roger nói, “Nhưng…”
“Vậy chúng ta có một vụ cá cược,” David xen vào.
“Không, chúng ta không có,” Cal nói.
“Câụ không nghĩ là mình làm được chuyện đó,” David nói, “Cậu đang mất dần phong độ đấy.”
“Vấn đề này không phải là về tôi.” Cal nói. Sau đó Cynthie quay lại nhóm và đặt tay mình lên
cánh tay anh. Cô ta dựa vào anh và anh cảm thấy máu mình nóng lên ở ngay chỗ đụng chạm.
“Cô ấy đang chờ cậu đằng kia đấy,” David cạnh khóe.
“Cô ấy?” Sự hăng hái của Cynthie giảm đi. “Có phải anh đang hẹn hò với ai không?”
Ôi, chết tiệt, Cal nghĩ.
“Cal?” David nói.
“Cal?” Cynthie hỏi lại.
“Tớ yêu chuyện này,” Tony cảm thán.
“Gì thế?” Roger ngơ ngác.
Cal nhún vai. Bộ vest hay Cynthie, tảng đá hay một chốn mềm mại muốn làm đám cưới. Anh
tách bàn tay cô khỏi cánh tay mình. “Ừ, anh đang hẹn hò. Cho anh xin phép nhé.”
Anh bỏ Cynthie cùng David lại phía sau và hướng về phía quầy bar, cầu cho cả hai người họ
một số mệnh tồi tệ nhất anh có thể nghĩ ra, đó là họ kết thúc cùng nhau.
Min dõi theo Calvin Morrisey đi về phía cầu thang. Đồ tồi. Anh ta tưởng mình có thể có được
cô trong vòng một tháng, rằng cô thảm hại đến mức mà cô sẽ…
Não của cô bắt kịp với dòng suy nghĩ và cô ngồi thẳng lưng lên.
“Cậu có định nói cho bọn tớ biết có chuyện gì không?” Liza hỏi.
“Một tháng,” Min nói.
Anh ta bước xuống cầu thang và đi qua đám đông, tảng lờ cái nhìn ve vãn của những người
phụ nữ mình vừa lướt qua.
Anh ta đang đến làm quen với cô.
Giả sử cô để anh ta làm thế.
Giả sử trong ba tuần tới cô sẽ bắt anh ta trả giá bằng cách lừa mang anh ta tới đám cưới của Di.
Anh ta sẽ không bỏ cô, anh ta phải bám lấy cô trong một tháng để thắng vụ cá cược chết tiệt kia.
Tất cả những gì cô phải làm là nói không với tình dục trong vòng ba tuần, kéo lê anh ta tới đám
cưới của em gái cô và sau đó là đá anh ta.
Min ngồi dựa lưng vào quầy bar và phân tích ý tưởng này ở mọi khía cạnh. Anh ta còn hơn cả
xứng đáng phải chịu đựng khổ sở trong ba tuần ấy chứ. Và trong ba tuần ấy, cô có thể tìm ra cách
để khiến David cũng phải gánh chịu hậu quả. Và mẹ cô sẽ có một kẻ đẹp trai để khoe khoang với
mọi người tới dự đám cưới rằng đấy là bạn hẹn của cô. Đây là một kế hoạch, và theo những gì cô
thấy được, thì tất cả đều đâu vào đấy.
Người pha rượu quay lại và Min nói, “cho xin Rum và Coca cho người ăn kiêng nhé. Hai cốc.”
“Đây là cốc thứ ba của cậu,” Liza nói. “Và thứ tư. Chỉ uống đường nhân tạo không thôi hẳn đã
làm cậu mất trí rồi. Cậu đang làm gì vậy?.”
“Anh ta đã xử tệ với cậu à?” Bonnie hỏi. “Chuyện gì đã xảy ra thế?”
“Tớ đã không nói chuyện với anh ta.” Min xua họ đi. “Hai cậu đi ra khỏi quầy bar vài bước đi.
Tớ sắp sửa được tán tỉnh, và các cậu đang cản trở tớ đấy.”
“Chúng ta đã để lỡ mất điều gì đấy,” Liza nói với Bonnie.
“Đi nào,” Bonnie nói và đẩy Liza đi dọc theo quầy bar.
Min quay đi khi người pha rượu mang cốc của cô đến, vậy nên khi giọng Đồ Tồi vang lên ngay
bên tai, cô giật phắt đầu lên và không được chuẩn bị gì mà đón nhận toàn bộ sự tác động mạnh mẽ
từ anh ta: đôi mắt đen nóng bỏng, xương gò má hoàn hảo và khuôn miệng mà một người phụ nữ sẽ
phản bội đạo đức của mình để cắn vào. Tim cô run bật lên và cô nuốt nước bọt một cách khó khăn
để đưa nó về chỗ của mình.
“Tôi có một rắc rối,” anh ta nói, giọng khẽ và êm ái, đủ ấm áp để quyến rũ, đủ âu yếm để làm
nghẽn mạch máu.
Sô-cô-la đen, Min nghĩ và nhìn thẳng vào anh ta, giữ hơi thở của mình chậm rãi. “Rắc rối?”
“Ừm, thông thường thì lời làm quen của tôi là ‘Tôi có thể mời em uống gì đó không?’ nhưng
em đã có đồ uống rồi.” Anh ta mỉm cười với cô, phát ra kích thích tố sinh dục nam qua bộ cánh đắt
tiền.
“Chà, đúng là rắc rối thật.” Cô dợm quay đi.
“Vậy nên điều tôi nghĩ,” anh ta nói, giọng anh ta thậm chí còn sẽ sàng hơn khi dựa sát vào cô
và làm tim cô đập thình thịch, “là chúng ta có thể đi đâu đó, và tôi có thể mời em ăn tối.”
Càng tiến gần cô bao nhiêu thì trông anh ta càng đẹp trai bấy nhiêu. Anh ta là một bậc thầy
quyến rũ ở đẳng cấp những người bán xe ô-tô cũ, Min quyết định, cố gắng giữ lại khoảng cách ban
đầu. Bạn không bao giờ được lợi từ một người bán xe ô-tô cũ; họ bán ô-tô cả đời còn bạn chỉ mua
vài chiếc trong suốt cuộc đời, vậy nên họ luôn thắng. Theo thống kê mà nói, bạn đã bị nướng trước
cả khi bạn vào cuộc. Cô chỉ có thể tưởng tượng được số phụ nữ từng bị người đàn ông này làm tổn
thương trong đời anh ta. Tâm trí cô lưỡng lự.
Nụ cười của anh ta đã biến mất trong lúc chờ đợi câu trả lời của cô, và giờ đây anh ta trông thật
mềm yếu khi cố gắng mời cô ra ngoài. Anh ta giả vờ mềm yếu rất giống. Hãy nhớ, cô tự nhủ, đồ con
hoang đó đang làm việc này chỉ vì mười đôla. Anh ta đang cố ngủ với cô chỉ vì mười đô.
Đồ rẻ rúng. Bỗng nhiên, việc hít thở một cách bình thường không còn là vấn đề nữa.
“Ăn tối à?” Cô nói.
“Phải.” Anh ta tiếp tục cúi người gần hơn. “Một chỗ nào đó yên tĩnh để chúng ta có thể trò
chuyện. Em trông giống như người có nhiều điều thú vị để tán gẫu. Và tôi là người thích được nghe
những điều đó.”
Min mỉm cười với anh ta. “Thật là một lời làm quen kinh khủng. Nó có thường xuyên mang lại
hiệu quả cho anh không?”
Anh ta cứng người lại trong tích tắc, sau đó lại nhẹ nhàng chuyển từ chân thật sang trẻ con
một lần nữa. “Chà, nó vẫn có tác dụng cho đến bây giờ.”
“Hẳn là nhờ giọng nói của anh,” Min nói. “Anh phát ra nó thật quyến rũ đấy.”
“Cảm ơn em.” Anh ta đứng thẳng người lên. “Chúng ta hãy thử lại lần nữa.” Anh ta giơ tay ra.
“Tôi là Calvin Morrisey, nhưng bạn tôi vẫn gọi tôi là Cal.”
“Min Dobbs.” Cô bắt tay anh và thả ra trước khi nó kịp trở nên ấm áp trong tay cô. “Và bạn bè
tôi sẽ gọi tôi là kẻ mất trí nếu tôi rời quầy bar này với một người lạ.”
“Chờ đã.” Anh ta lôi ví ra và rút lấy một tờ hai mươi đô. “Đây là tiền taxi. Nếu tôi sàm sỡ em,
em hãy bắt một chiếc taxi.”
Liza sẽ cầm lấy hai mươi đô rồi đá anh ta. Đó là một kế hoạch đấy, nhưng Liza không cần bạn
hẹn tới đám cưới. Liza còn làm gì nữa nhỉ? Min giật mạnh tờ hai mười đô từ tay anh ta. “Nếu anh
sàm sỡ tôi, tôi sẽ đấm gãy mũi anh.” Cô gấp tờ hai mươi đô lại, mở hai nút áo trên cùng và nhét nó
vào khe chữ V của chiếc áo lót bằng cotton chắc bền để chỉ có một mép xanh mỏng của tờ tiền lộ ra.
Đây là một lợi thế của việc bó chặt những cân thừa, bạn sẽ có khe ngực để thiêu đốt kẻ khác.
Cô ngước lên và thấy ánh mắt anh ta đang nhìn xuống. Cô chờ anh ta đưa ra vài lời bình luận,
nhưng anh ta lại mỉm cười. “Rất công bằng,” anh ta nói, “chúng ta đi ăn nào,” và cô tự nhắc mình
phải lờ đi cái miệng tuyệt đẹp kia bởi vì nó chứa đầy những điều dối trá.
“Trước tiên, hãy hứa với tôi là không còn những câu tán tỉnh vô duyên nữa,” cô nói và quan
sát quai hàm anh ta siết chặt lại.
“Bất cứ điều gì em muốn,” anh ta nói.
Min lắc đầu. “Lại nữa. Tôi đoán là anh không thể dừng được. Và thức ăn miễn phí thì luôn rất
tuyệt.” Cô cầm ví khỏi quầy bar. “Đi nào…”
Cô bước đi trước khi anh ta kịp nói thêm bất kỳ điều gì và anh ta theo sau cô, lướt ngang qua
Liza đang chết lặng, Bonnie vui mừng, băng qua sàn nhà và đi lên đầu cầu thang cạnh cửa. Và điều
cuối cùng cô nhận thấy khi họ rời đi là David trông cực kỳ tức giận.
Buổi tối hóa ra lại tuyệt vời hơn nhiều so với mong đợi.
Cá Cược Với Tình Yêu  Cá Cược Với Tình Yêu  - Jennifer Crusie Cá Cược Với Tình Yêu