Số lần đọc/download: 389 / 41
Cập nhật: 2019-11-10 14:20:04 +0700
Chương 1 - Từ Mười Giờ Hai Mươi Đến Mười Giờ Bốn Mươi Bảy Phút Tối
M
ười giờ đã điểm, Michel Ardan, Barbicane và Nicholl chào tạm biệt đông đảo bạn bè ở lại Trái Đất. Hai chú chó dùng để gây giống trên những lục địa của nguyệt cầu đã được nhốt vào vật phóng. Ba nhà du hành tiến lại gần miệng của ống gang to tướng và một cần trục bay đưa họ đến chóp của quả đạn.
Ở đó, một cái cửa đã mở đưa họ vào trong toa tàu bằng nhôm. Những pa lăng của cần trục được kéo ra ngoài, cái họng của khẩu Columbiad trong nháy mắt được tháo khỏi giàn.
Sau cùng các bạn đồng hành vào trong khoang tàu, Nicholl lo đóng cửa bằng một tấm chắn được chốt bên trong bằng những đinh vít lớn. Những tấm chắn khác vừa khít những cửa sổ bằng kính, ở trong cái ngục kim loại kín mít như vậy nên những nhà du hành lúc này chìm ngập trong khoảng tối dày đặc.
- Và bây giờ, các bạn đồng hành thân mến – Michel Ardan nói, – chúng ta hãy làm như thể chúng ta đang ở nhà. Tôi là người quen sống trong nhà và tôi rất thạo việc nội trợ. Phải tận dụng tối đa nhà mới của chúng ta và sống cho thoải mái. Việc trước tiên là phải cố nhìn cho rõ rõ một chút. Kìa! Khí đốt đâu phải phát minh cho chuột chũi!
Vừa nói, chàng thanh niên vô tư lự đó vừa lấy một que diêm quẹt vào đế giày và đưa ngọn lửa đến gần cái van của bình chứa hydro cacbon nén với áp lực cao đủ để thắp sáng và sưởi ấm khoang vật phóng trong một trăm bốn mươi bốn giờ, tức khoảng sáu ngày sáu đêm.
Khí đốt cháy bùng lên. Và vật phóng được soi sáng hiện ra như một căn phòng tiện nghi, vách được nhồi nệm, chung quanh có đi văng cong và phía trên tròn trịa như một mái vòm.
Những đồ vật chất ở trong như vũ khí, máy móc, dụng cụ đều được giữ chặt vào lớp nệm, tất cả phải chịu đựng sự chấn động lúc khởi hành một cách thật an toàn. Mọi biện pháp đề phòng mà con người có thể làm đã được thực hiện để đưa dự định táo bạo như vậy đến thành công.
Michel Ardan xem xét tất cả mọi thứ và anh tuyên bố rất bằng lòng về chỗ ở của mình.
- Đây là một nhà tù – anh ta nói – như là một nhà tù đang du hành, và nếu được quyền nhìn qua cửa sổ, tôi sẽ vui lòng thuê bao chỗ này một trăm năm. Barbicane, ông cười à? Ông có ẩn ý gì đó ư? Có phải ông tự nhủ thầm rằng cái nhà tù này có thể là nấm mồ của chúng ta chăng? Mồ, cứ cho là thế đi, nhưng tôi sẽ không đổi nó để lấy cái nấm mồ của Mahomet[1] lênh đênh trong không trung mà chẳng bước đi được!
[1] Mahomet: người sáng lập Hồi giáo, sinh ở La Mecque khoảng năm 570, mất năm 632 ở Medina (ND).
Trong khi Michel Ardan nói như thế thì Barbicane và Nicholl sửa soạn, chuẩn bị lần cuối.
Đồng hồ crônômét của Nicholl chỉ mười giờ hai mươi phút tối lúc ba nhà du hành nhốt hẳn mình trong lòng quả đạn. Chiếc đồng hồ này được vặn theo đồng hồ của kỹ sư Murchison với sai số chỉ một phần mười giây. Barbicane xem giờ.
- Các bạn ạ – ông ta nói – bây giờ là mười giờ hai mươi. Vào lúc mười giờ bốn mươi bảy, Murchison sẽ phóng tia điện vào sợi dây dẫn đến ngòi nổ của khẩu Columbiad. Chính vào lúc ấy, chúng ta sẽ rời khỏi Trái Đất của chúng ta. Chúng ta còn ở trên Trái Đất hai mươi bảy phút nữa!
- Hai mươi sáu phút mười ba giây nữa thì đúng hơn – ông Nicholl mực thước đáp lại.
- Này nhá – Michel Ardan vui vẻ kêu lên – trong hai mươi sáu phút người ta làm được khối việc! Người ta có thể tranh luận về những vấn đề luân lý hoặc chính trị gai góc nhất, và ngay cả cách giải quyết của chúng nữa! Hai mươi sáu phút mà biết tận dụng còn giá trị hơn là sống hai mươi sáu năm mà chả làm gì! Vài giây của một Pascal hay của một Newton quý hơn cả cuộc đời của bọn ngu ngốc, khó tiêu…
- Và anh rút ra kết luận gì nào cái anh chàng nói dai nhách kia? – Ông chủ tịch Barbicane hỏi.
- Tôi kết luận rằng chúng ta còn hai mươi sáu phút nữa, – Ardan đáp.
- Hai mươi bốn phút thôi, – Nicholl nói.
- Thôi thì hai mươi bốn cũng được nếu ông muốn thế, ông đại uý can đảm của tôi ạ – Ardan đáp – Trong hai mươi bốn phút đó, người ta có thể đào sâu…
- Michel – Barbicane nói – trong suốt cuộc hành trình của chúng ta còn đủ thời giờ đào sâu những vấn đề khó khăn nhất. Bây giờ thì ta cứ chú tâm vào việc khởi hành.
- Chúng ta không sẵn sàng rồi sao?
- Dĩ nhiên. Nhưng còn vài công việc cần đề phòng nữa, làm sao giảm nhẹ đến mức tối đa cái va chạm đầu tiên!
- Chúng ta có những lớp nước ở giữa những bức vách mà tính đàn hồi của chúng không đủ che chở chúng ta hay sao?
- Hy vọng là đủ Michel ạ – Barbicane dịu dàng đáp – Nhưng tôi không tin chắc lắm!
- Chà! Đùa mãi! – Michel Ardan kêu lên – Ông ta hy vọng!… Ông ta không tin chắc!… Anh ta chờ đến lúc tất cả chúng ta được ép vào thùng như thế này rồi mới thú nhận bi đát như thế! Tôi phải xin ra thôi!
- Nhưng bằng cách nào? – Barbicane hỏi.
- Khó thật đấy! – Michel Ardan nói – Chúng ta đang ở trên một chuyến tàu và hai mươi bốn phút nữa tiếng còi của trưởng tàu sẽ vang lên.
- Hai mươi thôi – Nicholl nói.
Ba nhà du hành nhìn nhau một lúc. Rồi họ xem xét tất cả những vật cùng bị nhốt với họ.
- Tất cả mọi thứ đâu vào đó cả – Barbicane nói – Bây giờ nên quyết định xem chúng ta phải ở tư thế nào cho thuận lợi nhất để có thể chịu đựng được cú va chạm lúc khởi hành. Vị trí tư thế của chúng ta không phải sao cũng được, phải làm sao cho máu đừng dồn cả lên đầu.
- Đúng – Nicholl nói.
- Thế thì, – Michel Ardan đáp, sẵn sàng làm đúng theo lời nói – chúng ta hãy lộn ngược đầu xuống, chân giơ lên trời như những tên hề trong gánh xiếc!
- Đừng – Barbicane nói – chúng ta hãy nằm nghiêng. Như thế chúng ta sẽ chống lại sức chấn động tốt hơn. Nếu các anh chú ý sẽ thấy lúc quả đạn bay đi, dù ở trong hay ở đàng trước, tất cả đều gần như nhau.
- Không như nhau được, tôi quả quyết thế – Michel Ardan đáp.
- Anh có đồng ý với tôi không Nicholl? – Barbicane hỏi.
- Hoàn toàn đồng ý – ông đại uý đáp – Còn mười ba phút rưỡi nữa.
Michel kêu lên:
- Ông Nicholl này không phải là một con người mà là một chiếc đồng hồ tính giây có ống thoát và cả tám cái lõi bằng…
Nhưng những người bạn đồng hành của anh ta không để ý nghe nữa. Họ chuẩn bị lần cuối một cách bình tĩnh không thể tưởng tượng nổi. Họ có vẻ là hai nhà du hành có kinh nghiệm đang ngồi trong một toa tàu và họ cố thu xếp sao cho thoải mái tối đa. Người ta tự hỏi không biết tim của những người Mỹ này được cấu tạo bằng chất gì mà khi đến kề mối nguy hiểm khủng khiếp kia, họ vẫn thản nhiên, không hề nao núng!
Ba chiếc giường nhỏ có nệm dày được sắp xếp vững chãi, chắc chắn trong lòng vật phóng. Nicholl và Barbicane đặt chúng ở giữa cái đĩa tròn vốn dùng làm cái sàn di động. Ba nhà du hành phải nằm ở đó một ít phút trước lúc khởi hành.
Trong khi đó, Ardan không thể ngồi yên được, anh quay qua quay lại trong cái nhà tù chật chội như một con thú bị nhốt trong chuồng, anh nói chuyện với bạn rồi quay sang nói với hai con chó Diane và Satellite như ta thấy anh đặt cho chúng những cái tên thật có ý nghĩa từ lúc nào rồi.
- Hê, Diane! Hê, Satellite! – Anh vừa gọi vừa kích động chúng – chúng mày sẽ cho những con chó nguyệt cầu thấy phong cách của chó địa cầu! Như thế là làm vinh dự cho dòng giống chúng mày đấy! Nếu quay lại được mặt đất, ta sẽ mang về một giống chó lai với chó cung trăng để mọi người phải xanh mặt chơi!
- Nếu trên Mặt Trăng có chó! – Barbicane nói.
- Có chứ, – Michel Ardan quả quyết – cũng như có ngựa, bò cái, lừa và gà mái vậy. Tôi đánh cuộc chúng ta sẽ gặp những con gà mái ở trên ấy!
- Tôi đánh cuộc một trăm đô la. Chúng ta sẽ chẳng thấy con nào ở đó – Nicholl nói.
- Đồng ý đánh cuộc với ông đại uý – Ardan vừa đáp vừa siết tay Nicholl – À này, ông đã thua cuộc ba lần với ông chủ tịch rồi, vì số vốn cần thiết đã được dùng cho công trình, vì việc đúc thành công và vì khẩu Columbiad đã được nạp đạn mà không có trục trặc gì vị chi là sáu ngàn đô la rồi.
- Vâng – Nicholl đáp – Bây giờ là mười giờ ba mươi bảy phút sáu giây.
- Nghe rõ rồi ông đại uý ạ. Thế thì còn mười lăm phút nữa, ông phải lo trả chín ngàn đô la cho ông chủ tịch, bốn ngàn về khẩu Columbiad sẽ không bị vỡ toác, năm ngàn về chuyện quả đạn sẽ bay quá sáu ngàn dặm trong không gian.
- Tôi có đô la đây – Nicholl vừa nói vừa vỗ vào túi áo – và tôi sẵn sàng trả.
- Ông Nicholl, tôi thấy rằng ông là một người ngăn nắp, điều mà tôi không bao giờ có được. Nhưng nói chung, một loạt những lần đánh cuộc của ông lại chẳng lợi lộc gì cho ông, cho phép tôi phải nói như vậy.
- Tại sao thế? – Nicholl hỏi.
- Bởi vì nếu ông thắng, tức khẩu Columbiad sẽ phải nổ tung, cùng với quả đạn, thì ông Barbicane sẽ không thể trả tiền đánh cuộc cho ông.
- Khoản tiền cuộc của tôi đã được nộp vào ngân hàng Baltimore[2] – Barbicane trả lời một cách đơn giản – và trong trường hợp ông Nicholl không còn nữa thì tiền đó sẽ được trả cho người thừa kế của ông.
[2] Phần in nghiêng do người hiệu đính dịch bổ sung (Caruri).
- Ái chà! Những con người thực tiễn! – Michel Ardan kêu lên – Những đầu óc tích cực! Tôi thán phục các ông bao nhiêu thì lại càng không hiểu các ông bấy nhiêu.
- Mười giờ bốn mươi hai phút – Nicholl nói.
- Chỉ còn năm phút nữa! – Barbicane tiếp lời.
- Vâng! Năm phút nữa! – Michel Ardan đáp. – Và chúng ta đang bị nhốt trong một quả đạn nằm dưới đáy của khẩu đại pháo dài tám trăm bộ! Bên quả đạn này là bốn trăm ngàn pao thuốc súng bông tương đương với một triệu sáu trăm nghìn pao chất nổ thường! Ông bạn Murchison, tay cầm đồng hồ, mắt chăm chăm vào chiếc kim, ngón tay đặt trên máy điện, đang đếm từng giây, ông bạn ấy sẽ phóng chúng ta vào không gian liên hành tinh.
- Đủ rồi, Michel, đủ rồi! – Barbicane nghiêm giọng – Chúng ta hãy chuẩn bị. Chỉ khoảnh khắc nữa thôi, chúng ta sẽ qua khỏi thời điểm gay cấn. Chúng ta hãy bắt tay nhau, các bạn ạ!
- Đúng – Michel Ardan kêu lên và càng xúc động nhiều hơn là anh muốn để lộ ra.
Ba người đồng hành gan dạ ôm siết nhau lần cuối.
- Xin trời phù hộ chúng ta – Ông Barbicane đạo đức nói.
Michel Ardan và Nicholl nằm dài trên chiếc giường nhỏ đặt ở giữa cái đĩa.
- Mười giờ bốn mươi bảy phút – Ông đại uý thì thầm.
Còn hai mươi giây nữa! Ông Barbicane tắt nhanh van khí đốt và nằm cạnh những người bạn đồng hành của mình.
Trong yên lặng thăm thẳm chỉ còn nghe tiếng đồng hồ tích tắc từng giây.
Thình lình, một chấn động khủng khiếp bùng lên và vật phóng dưới sức đẩy của sáu tỷ lít khí ga do thuốc súng nổ đã lao vút vào không gian.