Tôi biết giá trị của thành công: cống hiến, làm việc chăm chỉ, và sự hy sinh không cần bù đắp cho những việc bạn muốn nó xảy ra.

Frank Lloyd Wright

 
 
 
 
 
Tác giả: Lysany Sands
Thể loại: Tiểu Thuyết
Dịch giả: Ichono87
Biên tập: Quoc Tuan Tran
Upload bìa: Lý Mai An
Số chương: 5
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1813 / 14
Cập nhật: 2016-06-09 04:34:36 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 1
gày 24 tháng 12
“Để nó sang một bên và lau tay của con đi, cô gái. Bếp trưởng sẽ gọi con trong một phút nữa đấy.”
“Hmm?” Brinna liếc nhìn trong khi đang chùi rửa và khẽ cau mày với người phụ nữ già đang ngồi làm việc bên cạnh mình. “Tại sao?”
“Ta nói chuyện với Mabel trên đường trở lại bếp và cô ta nói một trong những vị khách của ông chủ đưa về nhà không có người hầu. Bị ốm hoặc cái gì đó và họ đã để cô ta lại nhà thương.”
“Vậy?”
“Nên, bà Menton đã gửi Christina tới đây, chọn một nữ gia nhân để thay thế cô ta,” bà nói khô khan, và hất đầu về phía cuối nhà bếp.
Nhìn theo hướng được ra dấu, Brinna thấy Aggie đã đúng. Lady Christina đang ở trong bếp và nói chuyện với Bếp trưởng. Một cảnh hiếm thấy. Người vốn thích chúi mũi với một trong những cuốn sách cũ mốc meo một cách mê mải hơn là hỏi han bất kỳ người hầu nào. Nếu không thì chắc là có một sự ganh đua nào đó giữa cô nàng và phu nhân kể từ khi cô về nhà sau khóa học ở trường.
“Con vẫn chẳng thấy có gì liên quan đến con cả,” Brinna thì thầm, quay lại người phụ nữ lớn tuổi, và Aggie lắc lắc đầu mất kiên nhẫn.
“Ta không nuôi dạy con để trở thành đứa ngốc, cô gái. Chỉ nhìn thôi. Có thấy những người hầu quanh quý cô không, trừ con ra?”
Hướng dọc theo cái bàn dài trước mặt, Brinna liếc xung quanh căn bếp. Hai cậu nhóc đang giã lấy các loại gia vị với chày cối ở góc bếp, trong khi một cậu bé khác đang cần mẫn quay một con heo trên trục nướng. Ngoài ra thì có Lady Christina và Bếp trưởng, cô và Aggie là những phụ nữ duy nhất có mặt ngay lúc này. Những người khác đang tất bật chuẩn bị cho những vị khách đột xuất mà Lord Menton đã đem về nhà cùng ông. Bản thân Aggie cũng chỉ vừa tới đây khi xong việc của bà.
“Ta nghe rõ mồn một khi đi ngang qua đó, họ đã chọn con như là một nữ hầu được yêu thích nhất,” Aggie thầm thì.
“Có thể họ sẽ chuyển sang mẹ đi ngay khi mẹ đi qua,” Brinna thì thầm. “Có thể lắm chứ, một sự thay đổi tốt cho mẹ.”
“Oh, vậy sao,” Aggie nói khô khốc. “Ta chạy lên xuống khắp các cầu thang, đuổi theo những đống lộn xộn của cô gái nhỏ. Một sự thay đổi tốt, hẳn rồi. Và nó đây,” Aggie hài lòng thêm vào khi Lady Christina rời đi và Bếp trưởng quay về phía họ.
“Brinna!”
“Thấy chưa. Nào, thẳng lưng lên và khiến ta tự hào nhé.”
Nín thở, Brinna lau tay vào váy cho khô rồi nhanh chóng tiến về phía Bếp trưởng. “Dạ thưa?”
“Lady Christina vừa ở đây,” người phụ nữ lớn tuổi nói to trong khi loay hoay với một cái túi đặt trên bàn.
“Thưa vâng. Cháu đã thấy quý cô.”
“Hmm.” Túm cẳng, dốc ngược một con gà đang giãy và kêu quang quác, bà lôi nó từ trong cái túi ra.
“Thế này, hình như có một hầu gái của quý bà bị ốm và đang được chữa trị tại nhà thương. Một sự thay thế là cần thiết trong khi cô gái ở đó. Cháu là người thay thế.”
“Oh. Nhưng, bà đang rất thiếu người vào lúc này và-”
“Ừ. Ta đã nói thế với Lady Christina,” Bếp trưởng đột ngột ngừng lại khi bà với lấy một con dao phay với bàn tay kia. “Và quý cô gợi ý là ta sẽ vào làng để tìm thêm sự giúp đỡ… ngay sau khi ta gửi cháu tới chỗ của quý cô như yêu cầu.”
“Nhưng – ôi, không, thưa bà, cháu chẳng thể làm nổi đâu. Vì cháu không có khả năng. Cháu…”
“Cháu làm được, cháu có khả năng, và cháu sẽ làm.” Bếp trưởng tuyên bố, dần mạnh con gà trên mặt bàn với một lực vừa đủ làm nó chết giấc, rồi nhanh chóng chặt đầu nó với một đường dao bén ngọt của bà. Đẩy phần thân con gà sang một bên, bà lau tay vào cái tạp dề, sau đó vất nó sang bên cạnh trước khi túm lấy khuỷu tay Brinna trong bàn tay mạnh mẽ của bà và hướng nàng về phía cửa.
“Cháu đã ở trong căn bếp phụ cùng với ta suốt mười trong số hai mươi năm của cháu, Brinna, và ta đã trông thấy cháu quay đi với những cơ hội hết lần này tới lần khác. Và chưa hết Chúa vừa gửi tới cháu một cơ hội khác, và nếu cháu nghĩ sẽ bỏ qua nó vì Aggie yêu quý của cháu- ”
Bà dừng lại và đảo mắt lên trời trong khi Brinna hổn hển ngạc nhiên. “Có phải cháu nghĩ rằng ta đã điếc đặc đến nỗi tin rằng cháu thực sự thích ngày nào cũng rửa chảo suốt cả ngày? Hay cháu nghĩ rằng ta đã quá mù để nhận thấy rằng cháu bắt đầu làm việc trước khi những người khác dậy và vẫn làm cho đến tận khuya sau khi mọi người đã về nghỉ - tất cả chỉ nhằm để che giấu một thực tế rằng Aggie đã trở thành một bà già chậm chạp vì tuổi tác?” Thở dài, bà bếp lắc đầu và tiếp tục đi về phía trước, đẩy Brinna cùng đi với bà. “Ta biết cháu không muốn rời Aggie. Bà ấy đã nuôi dưỡng cháu từ tấm bé, hết lòng thương yêu, chăm sóc cháu trong suốt quãng đời thơ trẻ. Và ta cũng biết rằng cháu là đứa con gái tuyệt vời nhất mà một người phụ nữ có thể hy vọng, sẽ luôn yêu thương và chăm sóc mình trong những năm tháng cuối đời. Cháu sẽ chăm lo cho bà ấy khi tuổi già ập đến, khi những công việc trở nên quá nặng nhọc đối với cơ thể già cỗi của bà ấy. Nhưng cháu không cần phải bực mình. Ta không độc ác đến mức sẽ ném một bà già ra đường sau nhiều năm phục vụ trung thành bởi vì bà ta không thể làm được việc như trước. Bà ấy làm hết sức mình, cũng như cháu, và ta thấy rất hài lòng.
“Vậy…” Ngừng lời, bà chăm chú nhìn Brinna. “Nếu cháu không chấp nhận cơ hội này để chứng minh bản thân và có thể vượt qua những nấc thang trở ngại, ta sẽ đánh cháu cho đến khi tỉnh ra bằng cái vá múc canh yêu thích của ta. Và đừng nghĩ rằng ta sẽ không làm thế. Ngay bây giờ.” Bếp trưởng đột ngột quay lại và chuẩn bị chứng tỏ cho Brinna thấy và cô thì đã bị mê hoặc bởi những lời nói của bà, Bếp trưởng nhanh chóng dẫn cô vào đại sảnh, tới chân cầu thang dẫn đến dãy tầng nghỉ. “Lên lầu và hãy là nữ hầu tốt nhất của quý cô mà cháu có thể làm. Lady Joan Laythem, phòng thứ ba bên phải. Đi đi.”
Bà động viên cô bằng một cái đẩy nhẹ, và Brinna vấp một vài bước trước khi liếc xuống người phụ nữ một cách lo lắng. “Bác sẽ thực sự giữ Aggie, dù bà ấy đang trở nên chậm chạp hơn trước?”
“Ta đã nói với cháu rồi, đúng không?”
Brinna gật đầu, rồi hơi nghiêng đầu sang một bên. “Tại sao bây giờ bác mới nói với cháu mà không phải sớm hơn?”
Nét ngạc nhiên lướt qua khuôn mặt bà bếp. “Cái gì? Và ta sẽ mất cô nàng rửa bát tuyệt nhất mà ta từng có à? Vì sẽ phải cần tới hai người để có thể thay thế cháu. Nói tới đây, ta tốt nhất là nên vào làng và tìm nửa tá hoặc hơn những cô nàng có thể được việc trong khi các vị khách ở đây. Còn cháu, lên đó ngay đi và làm cho tốt vào đấy.”
Gật đầu, Brinna quay lại và chạy một mạch lên cầu thang tới cánh cửa mà Bếp trưởng đã chỉ. Ngập ngừng, cô liếc xuống chiếc váy bạc màu và sờn vải, vuốt nó một đôi lần với hy vọng hão huyền rằng các vết bẩn có thể là những mẩu vụn mà nàng có thể dễ dàng phủi đi, rồi bỏ cuộc với một tiếng thở dài và gõ cửa. Nghe một tiếng thì thầm cho phép, cô dán một nụ cười rạng rỡ trên môi, mở cửa, và bước vào trong phòng.
“Ôi, vải bông thô!” Những tiếng càu nhàu vang lên cùng tiếng vải ướt nhẹp bị vất xuống sàn khi Lady Joan lột găng tay. Dậm chân, cô gái cho một tiếng rên của sự thất vọng. “Bây giờ thì xem ta đã làm gì. Bàn tay ta đông cứng lại và chúng không thể cử động được nữa và-”
“Em sẽ chăm sóc chúng, thưa tiểu thư.” Khép cánh cửa, Brinna nhanh chóng đi vòng qua chiếc giường và tới lò sưởi. “Tiểu thư nên lại gần lò sưởi một chút và sẽ thấy ấm lên.”
Thở dài cái sượt, Lady Laythem tiến đến gần trong khi Brinna đang quỳ để cời cho lửa cháy lớn hơn. Rồi cô đi lượm những món đồ ướt nhẹp trên sàn bỏ vào trong chiếc chậu để mang đi giặt, thì cánh cửa bật mở và một thiếu nữ da ngăm xinh đẹp chạy ào vào trong phòng.
“Nhẹ cả người khi nghỉ đêm trong những bức tường của một lâu đài. Mình nói thật đó! Thêm một đêm nữa cắm trại ngoài đường và - ” Dò xét đầy tò mò cái đầu đang lúi húi của Brinna bên kia chiếc giường, thiếu nữ dừng lại, tròn xoe mắt kinh ngạc. “Joan! Chị đang làm cái gì trên sàn nhà vậy?”
“Em đang nói gì thế, Sabrina? Chị ở đằng này mà.”
Đưa mắt về phía lò sưởi, cô gái thở hắt ra. “Joan! Em đã nghĩ là -” Cô gái xoay ngoắt về phía Brinna ngay khi hiểu ra mình bị lầm. Cô lắc lắc đầu kinh ngạc khi Brinna chầm chậm tiến tới, đôi tay cô run rẩy “Ôi trời,” Sabrina thở hắt ra. “Cô là ai?”
“E-em tới thay nữ hầu của Lady Laythem,” Brinna lí nhí, không dám quả quyết.
Tin này được chấp nhận trong im lặng; rồi cô nàng da ngăm quay lại với Lady Laythem, người giờ đây đang nhìn chằm chằm vào Brinna còn hơn cả choáng váng. “Không phải chỉ mình em,” người họ hàng thốt lên. “Chị cũng thấy điều đó.”
“Ừ,” Laddy Joan lầm nhẩm, chầm chậm tiến tới. “Chị đã không thực sự nhìn khi cô ta vào, nhưng đó chỉ là một sự tương đồng.”
“Một sự tương đồng?” cô gái da ngăm cao giọng, và lại nhìn chằm chằm vào Brinna lần nữa. “Như là soi gương vậy, Joan. Chỉ trừ mái tóc, tất nhiên rồi. Tóc chị chưa bao giờ bị bết và bẩn cả.”
Brinna đưa một tay lên đầu, hốt hoảng nhận ra cái mũ trùm đầu của mình đã biến đâu mất. Thấy nó đang nằm trên sàn nhà, cô hối hả nhặt nó lên, giũ giũ nó rồi đội lại lên đầu. Cái mũ giữ cho tóc gọn gàng khi cô làm việc trong bếp, và mùa đông thì lâu lâu mới được tắm gội vì thời tiết lạnh giá khiến cho các dòng sông đều đóng băng. Cô, như hầu hết các gia nhân, đều phải dùng vài bình nước để kỳ cọ qua loa cho cả mùa đông. Cơ hội để gội đầu là hầu như không có.
“Cô ta giống chị, hay là không?” Lady Laythem lẩm nhầm từng từ, và khi nghe thế Brinna lắc đầu nguầy nguậy. Bản thân cô chẳng thấy sự giống nhau. Mái tóc của Lady Joan mềm mại, óng ả và ôm lấy gương mặt cô. Đôi mắt của cô màu xanh lá cây, trong khi Brinna luôn luôn được bảo là màu xám. Cô nhận thấy chiếc mũi và đôi môi khá giống nhau, nhưng không dám chắc. Cô mới chỉ nhìn bản thân qua mặt nước hồ, và chẳng thể nào tin là cô có bất kỳ điểm đáng yêu nào như của Lady Laythem.
“Vâng.” Người họ hàng quay sang Brinna, soi mói từng inch của cô. “Cô ta rất có thể là sinh đôi với chị. Nếu mà cô ta mặc váy của chị thay vì mấy tấm vải rách rưới, chị có thể lừa được em nghĩ rằng cô ấy chính là chị.”
Lady Laythem dường như phải lấy một hơi thật gấp, cơ thể cô cứng lại rồi bỗng nhiên thả lỏng ra với một nụ cười tinh nghịch trên khuôn mặt. “Một ý tưởng tuyệt vời, Sabrina.”
“Gì chứ?” Cô nàng da ngăm quay sang bạn mình với một sự háo hức, rồi chuyển sang lo lắng tức thì. “Chuyện gì nữa đây?”
“Chúng ta sẽ trang điểm cho cô ấy giống chị và để cô ta thế chỗ của chị trong suốt kỳ nghỉ kinh khủng này.”
“Cái gì?” Brinna và Sabrina đồng thanh thốt lên; rồi Sabrina chạy đến bên người chị họ đầy lo lắng. “Ôi, Joan, chị đang nghĩ gì vậy?”
“Như chị vừa nói.” Mỉm cười rạng rỡ, nàng tiến đến trước mặt Brinna. “Sẽ rất tuyệt. Cô có thể mặc đồ của ta, ăn cùng bàn với tầng lớp thượng lưu. Tại sao ư, đó sẽ là một trải nghiệm tuyệt vời nhất đối với cô! Đúng thế. Ta nghĩ nó sẽ là như vậy. Tất nhiên, giọng nói của cô cần chỉnh lại một chút và tay của cô- ”
Khi tiểu thư định cầm bàn tay thô ráp, chai sần của cô, Brinna vội giấu chúng ra sau lưng, thoát khỏi tầm với của tiểu thư và lắc đầu ngầy nguậy để phản đối. “Ôi, không. Em rất xin lỗi, thưa tiểu thư, nhưng em không thể thế chỗ của cô được. Tại vì, sẽ có một hình phạt nghiêm khắc cho người nào mạo danh quý tộc. Họ sẽ làm thế, em không chắc là họ làm những gì, nhưng em chắc chắn là sẽ rất khủng khiếp.”
“Em nghĩ sao?” Lady Laythem nhìn sang người em họ dò hỏi, nhưng chẳng thể tìm thấy sự ủng hộ. Em họ cô đang nhìn chằm chằm vào cả hai như thể họ mới vừa mọc thêm một cái đầu từ đâu ra vậy. Thở sượt một cái, Joan quay lại phía Brinna. “Không có chuyện đó đâu. Đừng lo. Nếu ai đó phát hiện ra, ta sẽ đơn giản nói đó là ý của ta. Đó chỉ là một trò đùa.”
“A, nhưng …” Đôi mắt mở to đầy cảnh giác, Brinna bắt đầu đi giật lùi. “Em không nghĩ - ”
“Ta sẽ trả tiền cho cô.”
Khựng người, cô chớp chớp mắt. “Trả tiền cho em?”
“Vô cùng hậu hỹ,” Joan quả quyết, rồi đưa một túi tiền khiến Brinna phải ấn một tay lên ngực và ngồi phịch xuống chiếc giường với cái đầu ong ong. Với số tiền này, Aggie có thể nghỉ hưu. Bà có thể sống quãng đời còn lại trong an nhàn và thanh thản. Aggie xứng đáng như vậy.
“Joan!” Sabrina mất kiềm chế, lao thẳng tới trước mặt Joan. “Chị đang nghĩ chuyện gì thế hả? Chị không thể để một cô hầu đóng giả chị được!”
“Tất nhiên là chị có thể. Em không thấy sao? Nếu cô ta là chị, chị sẽ không phải chịu đựng sự tán tỉnh ngu ngốc của một kẻ quê kệch mà cha chị định sẽ cưới cho chị. Chị có thể vẫn tìm ra một cách nào đó để thoát khỏi chuyện lộn xộn này.”
“Chẳng có lối thoát nào cả cho chuyện này – ý em là, hôn nhân. Nó đã được cam kết từ khi chị còn là một đứa bé. Chuyện này-”
“Luôn có một lối thoát cho mọi chuyện,” Joan kiên quyết. “Và chị sẽ tìm ra nó nếu chị có thời gian để suy nghĩ. Nếu cô ta đóng giả chị thì chị sẽ có thời gian. Chị có thể thu xếp được một lối thoát khi cha hạ cố mà chú ý tới hôn ước này. Tại vì, khi cha gửi thư cho chị ở tu viện, chị đã nghĩ, chị đã nghĩ – ôi, chị chắc chắn đã không nghĩ nó đơn giản là đưa chị tới đây để cho mấy tên ngốc nhà quê có thể trông đợi chị vào một cuộc hôn nhân mà chị không hề biết.”
“Em hiểu là chị đang bị rối trí,” Sabrina dịu dàng. “Nhưng chị chưa bao giờ gặp Royce của vùng Thurleah. Anh ta có thể là một người rất tốt. Anh ta có thể-”
“Anh ấy là một nam tước quèn của Lord Mention. Anh ấy là con trai của một nam tước giàu có khoảng mười lăm năm trước khi mà cha chị giao ước vụ hứa hôn, nhưng cha anh ta đã chạy tới sự sản trong vùng và bỏ rơi con trai mình với khoản nợ nặng nề và rắc rối. Anh ta đã tự tạo danh tiếng cho bản thân trong chiến trận khi phục vụ đức vua, sau đó nghỉ hưu tại sự sản nơi anh ta được nói đến là làm việc chăm chỉ cũng như các chư hầu của ảnh. Anh ta chẳng quan tâm tới tu viện, và không đi lại nhiều. Thực tế thì ảnh dành hầu hết thời gian trên đồng ruộng cố gắng chắt bóp ít hoa lợi từ đất đai của ảnh.”
Sabrina cắn môi đầy hối lỗi. Bản thân nàng đã thu thập cho Joan tất cả những thông tin về việc này trong suốt chuyến đi từ tu viện. Khá là dễ dàng khi hỏi ở đây một chút, nghe ở kia một ít. Mọi người dường như đều biết và tôn trọng người đàn ông. Nàng nói thêm, “Và anh ấy đã hoàn thành nhiệm vụ ảnh tự đề ra cho bản thân. Ảnh đang dần khôi phục lại sự huy hoàng của sự sản như nó đã từng.”
“Ồ, phải, với khoản hổi môn của chị, Thurleah sẽ không nghi ngờ gì mà trở lại vẻ giàu sang và lộng lẫy vốn có của nó … trong khoảng năm, có thể là mười năm. Nhưng thời gian sẽ trôi đi, chị sẽ chết vì sinh con hoặc quá già để mà tận hưởng vinh hoa. Không. Chị sẽ không lấy hắn đâu, em họ. Đây là lần đầu tiên trong suốt mười chín năm rưỡi tuổi của chị là chị từng đặt chân ra ngoài Laythem. Chị đã mơ cả cuộc đời chị rằng một ngày nào đó những điều khác lạ. Rằng chị có thể kết hôn, rời Laythem, và đi thăm tu viện bất cứ khi nào chị thích. Chị sẽ không trói buộc bản thân với một gã suốt ngày bán mặt cho đất bán lưng cho trời, một gã chỉ trông đợi chị làm việc cho tới chết bên cạnh hắn.”
“Nhưng mà-” Sabrina hết nhìn chị họ rồi nhìn Brinna với một cái cau mày lo lắng. “Thế thì, có thể chị chỉ đơn giản là ra ngoài gặp gỡ và tìm hiểu về anh ấy cho tới khi chị tìm ra một kế hoạch để hủy đám cưới? Tại sao chị lại phải cần cô gái thế chỗ cho chị?”
“Bởi vì điều đó sẽ giúp chị có thêm nhiều thời gian để suy nghĩ. Bên cạnh đó, tại sao chị phải chịu đựng lời tán tỉnh của một gã quê mùa thậm chí chẳng biết thế nào là thanh tao, phong nhã chứ? Cứ để hắn tán tỉnh cô hầu. Những lời lẽ tồi tàn và kiểu cách ngu dốt của hắm sẽ không nghi ngờ gì là quyến rũ được cô ta đằng sau những ý định thô kệch cô ta có thể trải qua cả ngày như một nông nô.”
“Em là một phụ nữ tự do,” Brinna nói đầy tự trọng. Nhưng chẳng có ai nghe, thậm chí là quan tâm tới điều mà nàng vừa nói, khi Sabrina cáu kỉnh, đôi mắt cô nhíu lại nhìn Joan.
“Em chưa bao giờ nghe thấy ai gọi Thurleah là một gã quê kệch hay cư xử của anh ấy là tồi cả,” Sabrina đính chính.
“Em không ư?” Joan đột nhiên lườm cô em họ. “Tốt thôi, chẳng có chuyện gì hết. Ai đó đã thấy, và cô hầu này có thể cứu chị khỏi tất cả bằng cách thế chỗ chị.”
“Không. Cô ta không thể,” Sabrina thẳng thừng. “Sẽ không như thế. Trong khi chị đơn giản là đứng nhìn, chị có thể không nhận ra. Cô ấy cao hơn chị một hoặc hai inch đấy.”
“Em đúng, tất nhiên rồi. Nếu Cha ở đây chị có thể chẳng bao giờ dám thử, nhưng may mắn sau ông cảm thấy không khỏe và đã nghỉ lại ở tu viện. Vì không có ai ở đây từng thấy chị trước đó ngoại trừ Lord Menton trong chuyến đi này, và rồi chị đã choàng áo kín mít, đội cả mũ áo để giữ ấm. Thứ duy nhất ông ấy có thể thấy đó là mũi chị, và cô ta cũng có cái mũi giống hệt. Lady Menton cũng thấy điều y chang khi chúng ta tới đây. Bà ấy ra tận nơi chào đón chúng ta, nhưng cũng chỉ có vài phút ngắn ngủi và chị vẫn trùm áo kín mít.”
“Có thể, nhưng còn sự khác biệt về chiều cao thì sao chứ?”
Joan nhún vai. “Chị đã cưỡi ngựa trong suốt chuyến đi và không nghi ngờ gì là cái áo choàng ngoài có làm chị cao hơn chút ít. Họ sẽ không chú ý. Nó sẽ khả thi.”
“Nhưng cô ta là một nông dân, Joan. Cô ta không biết cách hành xử như một quý cô.”
“Chúng ta sẽ dạy cô ta những điều cần thiết,” Joan nói luôn.
“Chị trông đợi là mười chín năm rèn luyện sẽ được chuyển giao cho cô ta trong vài giờ?” Sabrina nhìn không tin tưởng.
“Ôi…” Một cái cau mày lo lắng hiện trên khuôn mặt Joan. “Có lẽ không chỉ trong vài giờ. Chúng ta có thể nói là chị cảm thấy yếu sau chuyến đi và muốn nghỉ ngơi tại phòng hơn là xuống dưới tham gia bữa tối nay cùng với mọi người. Và chị sẽ huấn luyện cô ấy cả buổi.” Trước cái nhìn nghi ngại của Sabrina, cô kiên nhẫn giải thích. “Không phải là dạy cô ta điều hành một dinh thự hay chơi đàn hạc. Cô ta chỉ cần đi lại và nói năng như một quý cô, nhớ là nói ít nhất có thể và không được làm họ phật ý. Bên cạnh đó, cô ta chỉ cần lừa Lord Thurleah, và hắn có thể không có khả năng dành nhiều thời gian lẽo đẽo quanh những quý cô đứng đắn. Hắn thậm chí còn chẳng tới nhà thờ,” cô lầm nhẩm một cách ghê tởm. Cô quay lại phía cô hầu.
“Cô gái?” Joan bắt đầu với một cái nhíu mày. “Tên của cô?”
“Brinna, thưa tiểu thư.”
“Ừ, Brinna, cô sẽ đồng ý với ta chứ?” Thấy Brinna lưỡng lự, Joan nhanh chóng tiến đến chiếc rương ở dưới chân giường và mở nó ra. Lục trong một cái ngăn, cô tìm thấy một cái hầu bao, mở nó ra, và lấy vài đồng tiền. “Đây là một nửa cho những gì ta đã hứa với cô. Đồng ý và ta sẽ đưa chúng cho cô ngay bây giờ. Ta sẽ đưa nốt nửa còn lại sau khi việc này kết thúc.”
Brinna nhìn những đồng tiền và nén lại viễn cảnh Aggie được nghỉ ngơi trên một chiếc ghế cạnh bếp lửa trong một ngôi nhà ấm cúng đang lấp đầy tâm trí nàng. Người phụ nữ già đã là việc chăm chỉ để kiếm cái ăn, cái mặc cho Brinna và bà xứng đáng được hưởng những ngày cuối đời thanh thản. Với những đồng tiên từ công việc vặt vãnh này, nàng có thể chu cấp cho mẹ. Và nó hầu như chẳng có gì nguy hiểm. Lady Joan sẽ giải thích rằng đó là ý tưởng của cô ấy nếu họ bị phát hiện, nàng tự trấn an, rồi nhanh chóng gật đầu trước khi mất hết can đảm.
“Tuyệt vời!” Cầm lấy tay nàng, Joan thả những đồng bạc vào lòng bàn tay đang mở của nàng, rồi khum những ngón tay lại quanh chúng và nắm chặt. “Bây giờ, điều đầu tiên chúng ta phải làm là -”
Cả ba người đóng băng tại chỗ, đưa cái nhìn hoảng hốt về phía cửa, khi nghe thấy tiếng gõ. Rồi Joan khe khẽ “Mời vào,” cánh cửa mở ra và Lady Christina bước vào.
“Mẹ gửi tôi đến để xem nữ hầu mới có vừa ý bạn không.”
“À. Cô ấy làm tốt,” Joan nói nhanh, một cái nhìn hốt hoảng trên khuôn mặt cô. Brinna nhận ra cô gái sợ bị mọi người trông thấy khi họ cạnh nhau, Lady Christina hẳn sẽ chú ý tới sự giống nhau gữa họ và bằng cách nào đó sẽ phá hỏng những kế hoạch của cô. Chẳng gì có thể đoan chắc rằng một cô gái khác không chú ý tới những điều đó. Trong nhà Menton, Lady Christina được trả tiền để ít chú tâm nhất tới thế giới xung quanh cô trừ những quyển sách yêu thích của cô nàng. Đó là lý do Brinna giật mình khi cô gái đột ngột nghiêng đầu sang một bên, đôi mắt xanh thẳm thực sự tập trung một khắc khi cô cười nhẹ và thầm thì “Nhìn ba người kìa. Tóc tai rối bù. Trông cứ như là ba con gà mái Pháp bị đưa lên thớt ý. Ngoại trừ, tất nhiên rồi, chỉ có hai trong số ba người là từ Normandy và người kia là từ Pháp. Vẫn còn…”
Brinna cảm thấy Joan cứng đờ bên cạnh nàng khi một biểu hiện kỳ lạ lướt qua nét mặt của Christina. Nhưng sau đó nó tan biến và cô nàng lướt nhìn khắp căn phòng. “Vẫn chưa chuẩn bị nước tắm cho bạn sao? Tôi sẽ đi nhắc gia nhân chuẩn bị liền cho bạn.” Quay đi, cô nàng lướt ra khỏi phòng cũng nhanh chóng như khi xuất hiện, bỏ rơi những cô gái vẫn còn đang tròn mắt vì bất ngờ phía sau lưng.
“Làm sao tiểu thư có thể khiến em trở nên xinh đẹp giống chị,” Brinna thốt lên ngơ ngác khi soi gương và nhìn chính mình.
Đã bình minh sau khi Brinna tới cửa phòng của Lady Joan như một nữ hầu tạm thời. Hàng giờ đã trôi qua kể từ cuộc thảo luận khó tin đó. Trong khi Sabrina đi gửi tin nhắn của Joan rằng cô nàng quá mệt mỏi để tham dự bữa tối, Brinna đã báo lại với nhà bếp, thông báo với Bếp trưởng rằng tiểu thư yêu cầu nàng ngủ lại trước cửa phòng tiểu thư như nữ hầu của cô ta vẫn thường làm: nàng nhanh chóng lót dạ khi tới phòng bếp và dành vài phút để tự trấn an bản thân rằng tất cả sẽ tốt đẹp cho Aggie rồi chuẩn bị một khay đồ ăn để đem lên phòng tiểu thư, và thấy bồn tắm mà Lady Christina đã cho đem tới. Sau khi giúp nàng ta tắm rửa, Brinna cũng tự tắm rửa với thùng nước lạnh đến rùng mình.
Lờ đi khay đồ ăn, Joan chú ý tới Brinna đang tự kỳ cọ bản thân từ đầu tới chân, lần nữa, và lần nữa, cho tới khi Brinna cảm thấy cơ thể sạch bong. Cô nàng thậm chí còn gỡ bím tóc dài của Brinna và xả sạch nó ba lần trước khi cho phép Binna ra khỏi bồn tắm. Joan không cho phép Brinna khoác lại bộ quần áo nông dân dơ dáy, và đưa cho nàng một trong những bộ đồ cũ của cô. Rồi hai người cùng nhau ngồi cạnh lò sưởi hong khô tóc và chải tóc thành từng bím cho nhau.
Chuyện này trở nên hết sức kỳ quặc đối với Brinna khi ranh giới giữa tiểu thư và người hầu trở nên lẫn lộn khi Joan hỏi nàng về thời thơ ấu của nàng cũng như cuộc sống của người hầu, rồi cô nàng cũng tự kể rất nhiều về chính bản thân mình. Đối với Brinna, cuộc sống của cô tiểu thư này nghe thực sự đáng thương. Mặc dù tiểu thư có tất cả mọi thứ giàu sang phú quý và được trọng vọng, nhưng Joan vô cùng cô đơn. Mẹ của nàng đã qua đời khi nàng còn rất nhỏ và người cha thì dường như lúc nào cũng chỉ quan tâm tới chuyện kinh doanh của lãnh địa. Tiểu thư không được ai chăm nom, chỉ có những gia nhân phục vụ nàng sớm tối. Brinna có thể chẳng có quần áo đẹp và trang sức như tiểu thư, nhưng nàng có Aggie, và nàng luôn biết mình được yêu thương, luôn có một người phụ nữ dõi theo từng bước chân của nàng, lo lắng cho cái đầu gối trầy xước hay đơn giản chỉ là ôm lấy nàng. Từ những tâm của Joan về thời thơ ấu, Brinna cảm thấy buồn thay cho cô gái… Đến khi tóc của họ đã khô và “những bài học” thực sự bắt đầu. Brinna nhanh chóng mất hết cảm thông với cô nàng bạo chúa bé nhỏ khi cô nàng quát tháo những mệnh lệnh, xỉa xói nàng, dùng tay đánh nàng, và thúc và huých nàng chỉ để tạo cho nàng dáng đi, cách nói chuyện, và khiến cho đầu óc nàng trở nên “thời thượng.” Quyết tâm biến đổi Brinna của cô nàng cũng rành rành như là Brinna chẳng thể làm được chuyện đó. Tiểu thư Sabrina chẳng giúp được gì ngoài mấy câu bình luận về thứ đồ trang sức giả mạo và những dự báo đen đủi một lần khi cô trở lại căn phòng. Khi bình minh ló dạng, Brinna dám quả quyết rằng đây là một điều ngu ngốc nhất mà nàng từng đồng ý làm…
Cho đến lúc nàng soi tấm gương Lady Joan đang đưa ra giữa họ, nàng chợt thấy một hình ảnh lộng lẫy nhưng trống rỗng và Lady Joan thì đang chăm chú quan sát nàng. Nhưng rồi nàng nhận ra rằng đôi mắt đang nhìn lại nàng có màu xám xanh dịu dàng, không phải màu xanh biếc dữ dội của cô tiểu thư. Ngoài cái đó ra, nàng trông gần như y hệt Lady Joan. Điều đó khiến nàng tự tin hơn.
“Thấy không?” Joan cười, cất cái gương vào trong rương trước khi quay lại để ướm thử cho Brinna bộ váy màu xanh thẫm cô nàng chọn trong rương.
“Đây. Cô sẽ mặc bộ này,” cô nàng nói đầy hài lòng. “Giờ thì, thêm một lần nữa. Khi cô gặp Lord Thurleah cô…?” Cô nàng rướn một bên lông mày để hỏi và Brinna vẫn còn chút choáng ngợp với hình ảnh vừa thấy trong gương, nhanh chóng nhún gối và lí nhí, “Hân hạnh, thưa đức ngài. Tôi – ”
“Không, không, không.” Joan quát ầm lên. “Tại sao cô không thể nhớ chứ? Lần đầu tiên gặp gỡ cô phải nhún gối thật chậm, giữ mắt cô chỉ nhìn sàn nhà, sau đó ngước chúng lên và nói – ”
“Hân hạnh, thưa đức ngài. Tôi rất vinh hạnh vì cuối cùng cũng được gặp ngài,” Brinna nhanh nhảu ngắt lời. “Đó. Em nhớ mà. Em chỉ quên mất một lúc bởi vì – ”
“Không được phép quên. Cô phải nhớ đấy, nếu không thì sẽ khiến tôi phải xấu hổ vì sự ngu dốt của cô đó.”
Brinna thở dài, cảm thấy tất cả tự tin có được với hình ảnh trong gương giờ đang trôi tuột đi. “Có thể tốt nhất là chúng ta sẽ quên hết mấy cái lỗi ngớ ngẩn này.”
“Tốt hơn hết là quên hết tất cả những thứ ngu ngốc,” Joan nhanh chóng chỉnh lại, rồi giận giữ thêm vào. “Cô bắt buộc phải ghi nhớ mà cố gắng phát ngôn với – ”
“Đủ rồi,” Brinna cắt lời. “Tiểu thư biết là tiểu thư không thể biến em thành một quý cô. Điều đó là vô vọng.”
“Không,” Joan nhanh chóng chỉnh lại “Cô đang làm rất tuyệt. Cô tiếp thu nhanh. Chỉ là cô đang mệt thôi.”
“Chúng ta đều đã mệt rồi,” Sabrina đang ngồi chán nản trên giương,lầm bầm mệt mỏi. “Tại sao chị không từ bỏ đi.”
“Tiểu thư nói đúng,” Brinna thêm vào với một tiếng thở dài. “Không được đâu. Chúng ta nên từ bỏ cái việc ngu ngốc này và – ” Một tiếng gõ cửa khiến nàng ngừng lại. Nàng tự động ra mở cửa, rồi đứng trân trân nhìn người đàn ông đang đứng trước mặt nàng.
Chàng là một hình ảnh huy hoàng. Một vầng hào quang bằng vàng bao quanh lấy chàng bởi ánh đuốc đang thắp sáng hành lang u ám trong buổi sớm mai. Cơ thể cao lớn, mạnh mẽ của chàng khoác tấm áo choàng sang trọng màu hổ phách. Làn da chàng rám nắng khỏe khoắn, và đôi mắt đang nhìn nàng thực sự là màu xanh biêng biếc như bầu trời phương bắc nước Anh trong ngày hè quang đãng. Chàng là người đẹp nhất mà Brinna từng được chiêm ngưỡng.
“Lady Joan? Ta là Lord Royce của Thurleah.”
“Gor,” Brinna thở hắt ra, đôi mắt nàng mở to. Đây là một gã yêu tinh đần độn? Một tên nhà quê mà họ muốn nàng chịu đựng? Nàng có thể cười như điên trong khi chịu đựng sự quyến rũ thế này. Khi lông mày chàng rướn lên vẻ ngạc nhiên, và một cú huých từ phía sau của Joan, người đang trốn sau cánh cửa, nàng nhận ra rằng mình vừa lỡ lời, và sự hoảng hốt hiện rành rành trên khuôn mặt trước khi nàng nhớ phải nhún gối thật hoàn hảo và hạ thấp bờ mi xuống sàn nhà trước khi lướt mắt nhìn khuôn mặt chàng và mỉm cười.
“Thưa ngài,” nàng thở hắt ra, nụ cười của nàng nở rộng khi chàng nắm tay nàng để đỡ nàng dậy, nhưng nụ cười chợt biến đi khi nàng trông thấy biểu hiện của chàng.
Chàng đang cau mày, rất ít sự hài lòng, và Brinna cắn môi đầy lo lắng, vắt óc suy nghĩ xem lý do là gì. Có phải nàng đã chậm trễ nhún gối chào? Nói từ gì đó sai? Điều gì, nàng chẳng thể nghĩ ra, cho tới khi chàng nhanh chóng lái câu chuyện.
“Ta đã tới được một lúc,” chàng nói.
Đôi mắt Brinna giãn ra trong khi nàng cố gắng nghĩ ra cái gì đó để nói.
“Em hy vọng chuyến đi của ngài tốt đẹp” Nàng liếc xung quanh khi nghe tiếng nhắc, đôi mắt mở to trống rỗng như chúng có thể nhìn thấy vẻ mất kiên nhẫn của Joan đằng sau cánh cửa. “Nói đi. Em hy vọng chuyến đi của ngài – ”
“Ai đang nói với nàng vậy?”
Brinna đột ngột xoay lại với chàng, bước thẳng tới chắn lối vào khi chàng cố nhìn vào sau cánh cửa. Chàng đã ngừng lại, nhưng hai người lại trở nên quá gần nhau, và Brinna cảm thấy thoáng run rẩy lướt qua khi nàng hít mùi hương của chàng. “Chỉ là một người hầu,” nàng nói dối, lờ đi tiếng hổn hển kinh ngạc từ sau cánh cửa.
“Oh.” Royce nhìn cô gái, đầu óc chàng bỗng trở nên trống rỗng khi chàng chạm vào nàng. Nàng chẳng giống những gì chàng trông đợi. Anh họ chàng, Phillip của Radfurn đã dành vài tháng ở Pháp hồi cuối năm, để đi xuyên Normandy về nhà, và nghỉ lại Laythern một thời gian trong chuyến đi của anh. Rồi anh vội vã đi tới Thurleah để gặp Royce cùng với ấn tượng về việc đính hôn của chàng. Anh đã nói khá nhiều về sự thiếu thân thiện của nàng, sự màu mè kiểu cách của nàng, những mùi mà nàng xức lên người, và thực tế là nàng đã chạy khỏi nhà của cha nàng để đến tu viện ngay khi nàng có thể thu xếp…
Chàng chưa bao giờ một lần đề cập tới sự tinh nghịch khi nàng hếch mũi lên, đôi môi ngọt ngào căng mọng, đôi mắt to tròn long lanh, hay mái tóc như tơ trời lấp lánh. Chết tiệt. Chàng có thể đã chuẩn bị chu đáo hơn nếu được biết trước. Nhận ra chàng đã đứng đó một lúc mà chỉ ngắm nhìn cô gái, Royce đằng hắng. “Ta tới để hộ tống nàng tới Mass.”
“Oh.” Nàng liếc một cái do dự về phía căn phòng, rồi dường như quyết định và bước ra hành lang. Khép cánh cửa phía sau, nàng đặt bàn tay lên cánh tay đưa ra của chàng và mỉm cười một chút khi chàng dẫn nàng xuống dưới sảnh.
“Vậy?”
Lén nhìn cặp đôi qua cánh cửa mở hé, Sabrina quay trở lại phòng và nhìn Joan đầy thắc mắc. “Vậy gì chứ?”
“Em đi cùng cô gái, không phải sao? Cô ta sẽ cần sự giúp đỡ.”
Đôi mắt Sabrina mở to kinh ngạc. “ Nhưng em là người đi kèm với chị mà. Em không thể để chị một mình.”
“Đúng vậy. Và cô ấy bây giờ là chị. Nó sẽ không phải phép nếu em để cô ta một mình với hắn.”
Sabrina há hốc miệng định cãi lại, rồi lại ngậm miệng lại với một tiếng thở dài khi nàng nhận ra là Joan đúng. Thở sượt một cái nữa, nàng nhanh chóng đuổi theo Royce và Brinna.
Ba Con Gà Mái Pháp Ba Con Gà Mái Pháp - Lysany Sands Ba Con Gà Mái Pháp