Nguyên tác: Animorphs - 7: The Stranger
Số lần đọc/download: 1108 / 0
Cập nhật: 2018-01-21 11:35:00 +0700
Chương 1
B
ữa đó là tối Chủ nhật. Đêm đã khuya. Màn biểu diễn cuối cũng ở rạp xiếc đã kết thúc. Lều bạt và xe moóc được thu về phía sau đại hí trường Arena. Đó là nơi người ta tổ chức các buổi nhạc rock, trượt băng nghệ thuật, thi bóng rổ, và là nơi các gánh xiếc biểu diễn.
“Đó nha, cả hai đứa mình cùng thấy rõ rồi đó.” Tôi nói với Cassie. “Bồ đừng có nói với mình là bồ không phát khùng lên đấy! Thằng cha ngu xuẩn ấy chọc con voi bằng cây chích điện mà bồ không điên tiết lên sao?”
“Sao lại không, Rachel.” Cassie đáp. “Mình chán ba cái rạp xiếc đến tận cổ luôn.”
“Mình cũng vậy, nhưng ba mình lại có vé, và đây lại nằm trong chương trình đi chơi hai tuần một lần của ba với mấy chị em mình. Mình đành phải đi chứ sao.”
Chiều nay ba đã đưa tôi cùng với hai đứa em gái của tôi đến rạp xiếc sớm hơn thường lệ. Ba mẹ tôi đã li dị, vì vậy cứ hai tuần một lần ba lại tổ chức các cuộc đi chơi nho nhỏ như thế này để hai bố con sum vầy. Thỉnh thoảng thì chỉ có tôi và ba. Lúc thì chạy xe đạp lòng vòng với nhau, lúc thì đi coi đá banh hoặc các hội thao. Cả ba và tôi đều thích những trò đó, nhưng hai đứa em gái của tôi, Jordan và Sara, thì hổng mấy hứng thú.
Mấy đứa em tôi rất khóai rạp xiếc, tôi thì lại hổng thích nơi đó chút nào. Chắc bởi tôi đã lớn. Chính vì vậy mà tôi lôi Cassie theo để có người cùng nói chuyện trong khi hai đứa em tôi mê mẩn với các chú hề và những trò linh tinh khác…
Nhưng dù sao thì đó cũng là cơ hội để tôi được ở gần bên ba nên tôi cũng thích. Ai cũng nói tôi giống ba tôi lắm. Ba táo bạo thế nào thì tôi cũng táo bạo thế ấy. Ba dường như luôn tự tin vào bản thân, và tôi đoán là người ta nghĩ tôi cũng vậy luôn. Cả ba và tôi đều mê môn thể dục. Hồi còn trẻ, xém nữa ba tôi đã lọt vô đội tuyển Olympic quốc gia rồi đó.
Dĩ nhiên, tôi không bao giờ hé môi cho ba biết về một cuộc sống khác của mình. Nhưng giá mà nói được thì hay biết mấy. Hẳn là ba sẽ lo lắng cho tôi ghê lắm, nhưng đồng thời ba cũng sẽ nghĩ chuyện đó rất tuyệt. Ba tôi luôn ủng hộ hết mình cho lẽ phải. Tôi cho rằng ba sẽ khâm phục những gì tôi đã làm. Thiệt đã hết sức khi cảm thấy ba mình khâm phục mình.
Ở khu lều nhỏ và xe moóc bên ngoài hí trường không chộn rộn cho lắm. Tôi có thể nghe thấy tiếng chó đang sủa, tiếng cười khàn khàn vọng đến từ một chiếc xe moóc sơn màu sáng. Tôi ngửi thấy những mùi thường gặp trong rạp xiếc: Mùi phân, mùi cỏ, mùi bia, mùi kẹo bông…
Có vài chú cảnh vệ đứng quanh khu đó, nhưng tôi chẳng sợ họ. Tôi đã từng một chọi một với những tên lính Hork-Bajir mà. Nếu bạn đã từng uýnh nhau với một trong những lưỡi dao cạo di động cao đến hai mét mốt thì những con người bình thường này đâu có nhằm nhò gì…
Cassie và tôi bước rất nhẹ qua chuồng cọp. Ba chú mèo lớn chỉ nhìn theo tụi tôi một cách thờ ơ. Trời đã tối rồi. Chúng muốn trở về rừng rậm. Vậy mà chúng lại phải ở trong một cái chuồng nhỏ xíu, bị giam hãm trong cơn ác mộng do con người chế tạo ra.
Rồi tôi nhìn thấy bãi quây voi. Có một hàng rào chắc chắn vây quanh bốn con voi Châu Á to lớn. Chúng hơi khác một chút so với loài voi châu Phi mà tôi biết rất rõ. Nhưng dù sao chúng cũng là voi như nhau cả thôi.
Cassie và tôi đã đến bãi quây voi trước giờ diễn xiếc và đã được coi cách người huấn luyện đối xử với lũ voi. Ông ta dùng một cây roi điện để điều khiển các con thú.
Sau đó, trong suốt buổi trình diễn, ông ta làm ra vẻ rất yêu quý những con voi của mình. Nhưng tôi đã được nhìn thấy cây chích điện. Ngồi ở dưới, người tôi cứ sôi lên sùng sục suốt cuộc biểu diễn. Tôi phải làm gì đó mới được…
Tên của lão huấn luyện voi là Josep gì gì đó, rất khó phát âm.
Được rồi, ngài Josep ạ, ngài sắp có một kỉ niệm nhớ đời đấy.
“Có ai quanh đây không?” Tôi hỏi Cassie.
“Rachel, Jake sẽ lên lớp bồ về chuyện lộn xộn này cho coi.” Cassie cảnh cáo tôi.
Tôi mỉm cười: “Lên lớp hả? Nghe cứ như là mẹ mình nói vậy… Lên lớp thì sao chứ?”
Cassie nhún vai và cười bẽn lẽn: “Mình hổng biết nữa. Ba mình nói kiểu đó suốt ngày. Mình đang ráng tỏ ra có trách nhiệm, chín chắn và người lớn đó.”
“Coi nè, mình sắp hành động đây.” Tôi nói.
Cassie thở dài. “Tại sao mình lại để bồ lôi kéo vô chuyện này nhỉ?”
“Bởi vì bồ biết rõ là Rachel này làm đúng mà.”
Cassie đảo mắt. “Nhưng đừng có làm cho lão ta bị thương đó nha.”
“Tốt hơn hết là lão ta đừng có mang theo cây chích điện đó, nếu không thì mình thề là sẽ…”
Tôi để ý thấy Cassie ngừng bước. Nhỏ nhìn tôi một cách buồn rầu. Như thể nhỏ cảm thấy xấu hổ về tôi vậy.
Tôi nhượng bộ: “Được rồi, được rồi. Mình sẽ chỉ nói chuyện với lão ta thôi. Đừng nhìn mình kiểu đó nữa. Mình hổng ưa cái kiểu nhìn đó chút nào…”
Tôi tìm thấy cánh cửa vào chỗ quây voi và mở nó ra. Tôi lẻn vô, trong lúc Cassie canh chừng phía sau lưng tôi. Tôi di chuyển chậm rãi, không gây ra một tiếng động nào khiến lũ voi bị đánh động.
Lũ voi này có lẽ cũng hiền lành thôi, nhưng chúng bự quá đi…
Tôi tiến đến một góc xa và tối trong bãi quây và bắt đầu nghi thức tập trung tâm trí quen thuộc. Tôi tập trung vào con voi, con voi của tôi, con voi mà ADN của nó đã là một phần trong tôi.
Và rồi tôi bắt đầu biến đổi.