Số lần đọc/download: 3496 / 75
Cập nhật: 2015-12-01 18:36:33 +0700
Chương 1
Cậu bé chăn ngựa lẽ ra không được nói chuyện với con gái của bá tước nói chi đến việc trèo lên cửa sổ phòng ngủ của cô. Đức Chúa Trời mới biết điều gì sẽ xảy ra với cậu ta nếu bị phát hiện. Cậu chắc chắn bị đánh trước khi bị tống cổ rời khỏi trang viên này.
McKenna leo lên một cột hỗ trợ, cong những ngón tay dài của mình xung quanh các đồ sắt của ban công tầng hai, và treo lơ lửng một lúc trước khi đu chân lên trong một tiếng càu nhàu nỗ lực. Bắt lấy rìa ban công bằng một gót chân, cậu kéo thân mình lên trên ban công và dễ dàng vượt qua chắn song.
Cậu cúi người xuống phía trước cánh cửa ra vào kiểu Pháp và khum bàn tay của mình ở hai bên mắt chăm chú nhìn vào phòng ngủ, ánh sáng hắt ra từ một bóng đèn đang cháy. Một cô gái đứng trước bàn trang điểm, kéo chiếc lược qua mái tóc đen dài của cô. Hình ảnh lấp đầy McKenna với niềm vui sướng trào dâng.
Lady Aline Marsden... con gái của Bá tước Westcliff. Cô ấm áp, thanh cao, và xinh đẹp về mọi mặt. Cô được tự do không ràng buộc quá nhiều, bởi cha mẹ không chú ý gì nhiều đến cô, Aline đã dành hầu hết cuộc đời ngắn ngủi của cô chuyển về vùng đất Hampshire xa hoa của gia đình.
Lord và Lady Westcliff bị cuốn vào công việc xã hội của họ không còn thời gian để quan tâm đến 3 đứa con của họ. Hoàn cảnh này không phải hiếm thấy trong các gia đình ở nông thôn như gia đình nằm tại Stony Cross Park. Cuộc sống của họ được đóng khung trong khoảng kích thước của trang viên, như giờ trẻ ăn, ngủ, chơi cách xa khỏi cha mẹ Hơn nữa, khái niệm về trách nhiệm của cha mẹ đã không được tạo thành bất kỳ loại cam kết nào giữa bá tước và nữ bá tước.
Cả hai người bọn họ đều có khuynh hướng đặc biệt phớt lờ bọn trẻ vốn là sản phẩm của sự kết hợp một cách thực dụng và không có tình yêu. Từ ngày McKenna tới trang viên này lúc tám tuổi, cậu và Aline đã trở thành bạn thân trong mười năm, cùng leo núi, bơi trên sông, và chạy về chân trần. Tình bạn của họ không được quan tâm đến mấy bởi vì họ còn là những đứa trẻ. Nhưng cuối cùng mọi thứ đã bắt đầu thay đổi giữa hai người. Không có người thanh niên trẻ khỏe mạnh không bị thất bại đầu hàng và quỳ gối dưới váy của Aline, người, ở lứa tuổi mười bảy, đã trở thành cô gái đáng yêu nhất trên hành tinh này..
Trong lúc này, Aline đã mặc quần áo chuẩn bị đi ngủ, mặc một chiếc áo ngủ làm bằng bông trắng kiểu cách với cổ áo và tay áo bằng ren cầu kỳ. Khi cô di chuyển, ánh đèn rọi bóng đường cong phóng khoáng từ ngực và mông cô xuyên qua làn vải mỏng và trượt lên những lọn tóc đen óng ả. Hình dáng của Aline gây lên việc mọi trái tim ngưng đập và hơi thở nghẹn lại.
Chỉ riêng sắc da của cô thôi cũng khiến người phụ nữ thô kệch có dáng điệu của nhan sắc tuyệt đẹp. Nhưng gương mặt của cô đẹp và hoàn hảo, thường xuyên tỏa sáng với sự chói lọi của những cảm xúc không kìm nén.Và như thể là tất cả điều đó còn chưa đủ, tạo hóa còn ban thêm nét hoa mĩ cuối cùng, nốt ruồi bé xíu tình tứ nơi góc miệng cô.
McKenna không ngừng mơ mộng viễn vông về việc hôn lên cái chỗ trêu ngươi ấy, và tiếp theo là viền môi căng mọng của cô. Hôn và hôn cô cho đến khi cô yếu ớt và run rẩy trong vòng tay cậu. Không hơn một lần, McKenna suy nghĩ câu hỏi làm thế nào một người đàn ông có vẻ mặt bình thường của bá tước, kết hợp với một người phụ nữ hấp dẫn trung bình của nữ bá tước, có thể có một cô con gái như Aline. Như là tình cờ của số phận, cô đã thừa hưởng chính xác sự pha trộn đặc điểm mỗi người. Con trai của họ- Marcus, đã phần nào kém may mắn, giống như bá tước với khuôn mặt rộng và khắc nghiệt, và thân hình vạm vỡ giống như con bò mộng khổng lồ.
Em gái Livia – theo lời đồn là kết quả của một trong những vụ ngoại tình của nữ bá tước – xinh đẹp nhưng không thật đặc sắc, thiếu mất vẻ lộng lẫy kì diệu của chị gái mình.
Khi cậu nhìn Aline, McKenna nhớ rằng thời gian tiếp xúc trôi qua thật nhcậu khi họ chẳng có nhiều hơn đề dành cho nhau. Sự thân mật giữa họ sẽ sớm trở nên nguy hiểm, nếu nó đã không như vậy. Thu mình lại, McKenna gõ nhẹ lên ô kính cửa sồ. Aline xoay lại hướng có tiếng động và nhìn cậu không lộ vẻ ngạc nhiên. McKenna đứng nhỏm dậy, quan sát cô một cách chăm chú.
Khoanh hai tay trên ngực, Aline nhìn cậu với vẻ cau có. “Đi đi” cô nói yên lặng qua cửa sổ.
McKenna sửng sốt lẫn buồn cười khi cậu tự hỏi cậu đã làm cái quái gì vậy. Với vốn hiểu biết của mình, cậu đã không liên quan tới bất kì trò đùa giỡn nghịch ngợm hay ác ý nào, và cậu đã không gây lên bất cứ cuộc tranh cãi nào với cô Và như là một phần thưởng, cậu đã bị cho leo cây khi chờ đợi một mình bên bờ sông hai giờ chiều nay.
Lắc đầu bướng bỉnh, McKenna vẫn giữ nguyên tư thế, cậu cúi xuống tay nắm cửa trong lời cảnh báo khôn ngoan. Cả hai đều biết rằng nếu cậu bị phát hiện đứng trên ban công phòng ngủ này, cậu sẽ chịu đựng sự trừng phạt nặng nề vì sự liều lĩnh này, không phải cô là người chịu trách nhiệm. Vì thế, để bảo vệ cậu ta, cô miễn cưỡng mở ổ khoá và mở cánh cửa ra
Cậu không thể không cười vào sự thành công của mưu đồ của mình, ngay cả khi cô tiết kiệm nụ cười.
"Cô đã quên rằng chúng ta hẹn gặp nhau chiều nay?" McKenna hỏi thẳng không cần quanh co, giữ chặt mép cửa bằng một tay, cậu dựa vai của mình vào các khung gỗ hẹp và mỉm cười nhìn vào đôi mắt màu nâu sẫm của cô.
Ngay cả khi cậu thõng vai xuống, Aline bị ép phải nghển cổ lên để bắt gặp cái nhìn chằm chằm của cậu.
"Không, tôi không quên." Tiếng nói của cô, quá nhẹ và ngọt ngào..
"Thế vì sao cô không đến?"
"Liệu nó có thực sự quan trọng?"
McKenna nghiêng đầu suy nghĩ trong một thời gian ngắn, tại sao cô luôn đặt ra cho anh một trò chơi trốn- tìm trong khi anh không muốn như vậy.
Đến lúc không có câu trả lời hợp lý, cậu bực dọc nói. "Tôi yêu cầu cô đến gặp tôi tại bờ sông bởi vì tôi muốn nhìn thấy cô."
“Tôi cho rằng anh đã thay đổi kế hoạch của mình – từ khi anh dường như thích sự bầu bạn củaai đó khác hơn là của tôi.”
Khi Aline đọc thấy sự bối rối trên nét mặt của cậu, môi cô xoắn lại nôn nóng. “Tôi thấy anh ở trong làng sáng nay, khi em gái tôi và tôi đến cửa hàng quần áo.”
McKenna phản ứng lại bằng cái gật đầu thận trọng, nhớ rằng cậu được cử đến tiệm giày bởi quản lý chuồng ngựa, để giao vài đôi ủng cần sửa, nhưng vì cái quỉ gì mà chúng làm Aline khó chịu vậy?
“Oh, đừng ngốc nghếch như vậy,” Aline kêu lên.“Tôi đã thấy anh với một trong số những cô gái trong làng, McKenna. Anh đã hôn cô ta. Ngay trên phố, cho cả thế giới thấy!”
Trán cậu giãn ra ngay lập tức. Cậu đã cặp kè với Mary, con gái người bán thịt, McKenna đã tán tỉnh cô ta sáng nay, như cậu đã làm với hầu hết những cô gái cậu biết, và Mary trêu chọc cậu điều gì đó hay thứ gì khác nữa cho đến khi cậu cười to và hôm trộm cô ta. Nó không có ý nghĩ gì với cậu hay Mary cả, và cậu nhanh chóng đặt sự tình cờ đó ở ngoài tâm trí của mình. Vậy ra đó là nguồn cơn bực tức của Aline – ghen tị.
McKenna cố kìm lại niềm vui sướng với phát hiện này, tuy nhiên nó cuộn lại thành khối ngọt ngào, nặng nề trong lồng ngực cậu. Chết tiệt. Cậu lắc đầu buồn bã, tự hỏi nên nhắc cô làm thế nào để nhắc cô nhớ điều cô đã biết – rằng tiểu thư quí tộc không nên chỉ trích về điều cậu đã làm.
“Aline”, cậu quả quyết, bàn tay nửa chứng chạm đến cô, sau đó rụt về “Điều tôi làm với những cô gái khác không là gì cả đối với chúng ta. Cô và tôi là bạn. Chúng ta không bao giờ… cô không phải l kiểu người tôi.. chết tiệt, không cần thiết để tôi phải giải thích rõ ràng!”
Aline nhìn cậu theo một cách mà cô không bao giờ có trước đây, đôi mắt nâu của Aline chan chức sức mãnh liệt làm tóc gáy cậu dựng đứng.
“Thế nếu tôi là một cô gái trong làng thì sao?” cô hỏi “Anh sẽ làm cái tương tự với tôi chứ?”
Lần đầu tiên trong đời, McKenna cứng lưỡi. Cậu có sở trường biết điều mà người ta muốn nghe, và cậu thường tìm nó thành lợi thế đề bắt ép họ. Vẻ quyến rũ nhàn hạ của cậu đã có ích, không phải nó dùng để lừa lấy chiếc bánh bao nhân nho từ vợ ông hàng bánh hay đưa cậu ra khỏi rắc rối với quản lý chuồng ngựa.
Nhưng bởi vì là câu hỏi của Aline, thật nguy hiểm vô cùng khi nói cả hai câu có hoặc không. Im lặng McKenna dò dẫm tìm cái gì đó là nửa sự thật để dẹp yên cô.
“Tôi không nghĩ về cô theo cách đó”, cậu cuối cùng nói, ép bản thân gặp ánh nhìn chằm chằm không nháy mắt của cô.
“Những chàng trai khác sẽ làm” Với cái nhìn trống rỗng của cậu, Aline tiếp tục đều đều, “Tuần rồi nhà Harewoods tới thăm, con trai họ - William đã dồn tôi vào góc bên bức tường đá sắt chỗ dốc đứng và cố gắng hôn tôi.”
“Thằng ngạo mạn đáng khinh!” McKenna nói khi cơn giận dữ tức thời, nhớ lại thằng bé có gương mặt bè bè, đầy tàn nhan mà chẳng có chút nỗ lực nào để che đậy sức mê hoặc với Aline.“Tôi sẽ cắt đu hắn vào lần sau khi tôi gặp mặt hắn.Tại sao cô không kể tôi nghe?”
“Cậu ta đâu phải người duy nhất cố thử,” Aline nói, thận trọng thêm dầu vào lửa.“Không lâu trước đây cậu họ Elliot của tôi đã thách tôi chơi trò hôn nhau cùng với cậu ta - ”
Cô sững lại với tiếng thở hổn hển yếu ớt khi McKenna đưa ta ra và chộp lấy cô. “Chết tiệt tên cậu họ Elliot của cô” Cậu nói cộc cằn. “chết tiệt tất cả bọn họ.”
Thật sai lầm khi chạm tay vào cô. Cảm giác cánh tay cô, thật mềm mại, ấm áp bên dưới ngón tay cậu, làm bên trong cậu thắt nút lại. Cậu cần chạm vào cô nhiều hơn, cần cúi xuống gần hơn và lấp đầy lỗ mũi của cậu với mùi hương từ cô… hương xà phòng của làn da sạch sẽ, nhẹ nước hoa hồng, hơi thở nhẹ nhàng thân mật của cô. Mọi bản năng gào thét cậu kéo cô lại gần hơn và đặt môi lên đường cong mượt như nhung nơi gặp nhau giữa cổ và vai cô. Thay vì vậy bắt mình giải thoát cô, tay cậu vẫn lơ lửng ở lưng chừng. Thật khó để di chuyển, để thở, để suy nghĩ rõ ràng.
“Tôi không cho phép bất cứ ai hôn tôi,” Aline nói.“Tôi muốn anh – chỉ anh thôi.” Dấu hiệu buồn bã nhuốm trong lời nói của cô. “ Nhưng trong trường hợp như vậy, tôi sẽ 90 tuổi trước khi anh muốn thử.
McKenna không có khả năng che đậy khát khao khổ sở khi cậu nhìn chằm chằm vào cô. “ Không, nó sẽ thay đổi mọi thứ và tôi không thể để điều ấy xảy ra.”
Aline giơ tay lên chạm vào má cậu một cách cẩn thận bằng đầu ngón tay cô. Tay cô hầu như quen thuộc với McKenna hơn cả chính cậu. Cậu biết nơi mọi vết sẹo, vết thương bé tí đến từ đâu.Thời thơ ấu, bàn tay cô mũm mĩm và thường xuyên cáu bẩn. Giờ chúng mảnh dẻ và trắng muốt, móng tay cắt tỉa gọn ghẽ. Sức cám dỗ chuyển miệng cậu vào lòng bàn tay mềm ấy thật đau đớn. Thay vào đó McKenna cứng rắn lại phớt lờ sự vuốt vẻ của những ngón tay của cô áp vào quai hàm cậu.
“Tôi chú ý đến cách anh nhìn tôi cách đây không lâu,” Aline nói, với một sự ửng hồng trên gương mặt tái nhượt của cô. “Tôi biết điều anh nghĩ, cũng như anh biết điều tôi nghĩ.Và với mỗi thứ tôi cảm nhận về anh, và mọi thứ anh có với tôi… không thể tôi có ít nhất giây phút nào cho…cho… “ Cô đấu tranh tìm đúng từ.“ Ảo tưởng?”
“Không,” cậu cộc lốc. “ Bởi vì ảo tưởng sớm kết thúc, cả hai ta sẽ lâm vào hoàn cảnh xấu hơn trước đây ”
“Chúng ta ư?” Aline cắm môi và quay đi, tay cô nắm chặt như thể cô có khả năng đánh bay đi sự thật khó chịu treo một cách kiên trì giữa họ.
“Tôi sẽ chết trước khi tôi làm cô tổn thương,” McKenna nói dứt khoát. “ Giả như tôi để bản thân mình hôn cô một lần, rồi sẽ có những lần khác, và những lần khác, và sớm thôi không còn chỗ để dừng lại.”
“Có, tôi biết.”
Họ nhìn chòng chọc vào nhau trong cuộc thách thức không lời. McKenna giữ vẻ mặt trống rỗng. Cậu biết Aline đủ rõ để chắc rằng nếu cô phát hiện bất kỳ sơ hở nào có thể công kích trong vẻ ngoài của cậu cô sẽ với ngay lấy không do dự.
Cuối cùng Aline để lộ ra một tiếng thở dài thất bại.“Vậy, tốt thôi,” cô nói thầm, như thể cho chính mình. Xương sống của cô dường như thẳng ra, và giọng nói bình thản cam chịu.“ Chúng ta gặp nhau tại bờ sông ngày mai lúc hoàng hôn chứ, McKenna? Chúng ta sẽ ném đá,nói chuyện, câu cá một chút, như thường lệ. Đó có phải điều anh muốn không?”
Một khoảng thời gian dài trước khi McKenna có thể nói. “ Đúng” cậu thận trọng nói. Đó là tất cả những gì cậu có thể có với cô – Chúa biết còn tốt hơn là không có gì cả.
Một nụ cười gượng trìu mến giật mạnh môi Aline khi cô nhìn chòng chọc vào cậu.“ Vậy thì anh tốt hơn nên đi đi, trước khi anh bị bắt gặp ở đây. Nhưng trước hết, cúi xuống để tôi chỉnh tóc cho, phần ngọn bết quá.”
Cậu từng bị rối trí thế này chưa, McKenna sẽ chỉ ra điều đó mà không cần cô chỉnh sửa bề ngoài cậu. Cậu sẽ về phòng mình bên trên chuồng ngựa, và 5 tá con ngựa trong tàu đó chẳng đưa ra lời quỉ quái về tóc cậu. Nhưng cậu tự động cúi xuống, nuông chiều ước muốn vớ vẩn của Aline từ thói quen ép buộc phải hoàn hảo.
Thay vì vuốt cho mượt lọn tóc bất trị, Aline nhón chân, lướt một tay ra sau gáy cậu, và hướng môi mình đến môi cậu.
Nụ hôn tác động cậu như cú đánh bất ngờ. McKenna tạo âm khuấy động trong cổ họng, toàn bộ cơ thể đột nhiên bất động từ cơn sốc của niềm sung sướng. Ôi chúa ơi, môi cô thanh nhã và gợi cảm, thăm dò cậu với quyết tâm vụng về. Nhưng Aline đã không biết, không có cách chết tiệt nào cậuó thể kéo mình khỏi cô bây giờ.Các múi cơ cậu đông cứng, cậu đứng thụ động, tranh đấu kiềm chế cơn lũ của xúc cảm đe dọa chôn vùi cậu. Cậu yêu cô, muốn cô, với sự dữ dội trẻ tuổi mù quáng. Quyền lực yếu ớt của cậu trong sự tự chủ tồn tại ít hơn 1 phút trước khi cậu rên lên thất bại và kẹp chặt cánh tay quanh cô.
Thở khó nhọc, cậu hôn cô hết lần này đến lần khác, say sưa bởi đôi môi mềm mại của cô.
Aline hăm hở đáp lại, sức ép gia tăng, trong khi tay cô siết chặt vào gần bên trong mái tóc được cắt sát của cậu.
Niềm vui sướng được ôm cô trong tay quá lớn … McKenna không thể ngăn bản thân gia tăng áp lực nụ hôn của cậu cho đến lúc đôi môi cô ngây thơ hé mở ra. Cậu bắt lấy lợi thế ngay lập tức, khám phá viền răng của cô, sự mềm mại ẩm ướt của miệng cô. Điều đó làm cô ngạc nhiên – cậu cảm nhận sự ngắt ngứ của cô và ngâm nga nhỏ nhỏ trong họng mình cho đến khi cô thư giãn. Cậu lướt tay mình lên gáy Aline, ngón tay cậu phù hợp với đường cong trên da đầu cô, trong khi cậu đâm sâu lưỡi mình trong cô. Aline thở hổn hển và ghì chặt lấy vai cậu, đáp lại với ham muốn nhục dục nguyên sơ, mất kiểm soát bản thân tàn phá của cậu. McKenna mong mỏi hôn và yêu mọi phần của cô nhiều vui sướng hơn có thề chứa đựng. Cậu đã biết về khoái lạc trước đây, và mặc dù kinh nghiệm của cậu có giới hạn, cậu đâu còn trai tân. Nhưng cậu chưa từng gặp xúc cảm trộn lẫn đau đớn và đói khát thể xác trước đây… cám dỗ nổ tung cái mà cậu chưa từng từ bỏ.
Giật mạnh môi cậu khỏi môi cô, McKenna giấu mình trong mái tóc cô được bao phủ bởi ánh sáng lúc nửa đêm.“ Tại sao cô làm điều này?” cậu rên rĩ.
Tiếng cười ngắn của Aline là một nỗi đau có thể nghe được.“ Anh là tất cả của em. Em yêu anh. Em luôn luôn - ”
“Suỵt.” Cậu lắc nhẹ cô để giữ cô im lặng. Giữ cô cách một sải tay, cậu trừng mắt giận dữ gương mặt ửng hồng của cô “ Đừng nói vậy nữa.Nếu em nói, tôi sẽ rời khỏi Stony Cross.”
“Chúng ta sẽ trốn đi cùng với nhau,” Cô tiếp tục liều lĩnh. “ Chúng ta sẽ đi đến một nơi không ai có thể tìm thấy chúng ta - ”
“Chết tiệt, em có biết em nói mất trí thế nào không?
“Tại sao đó lại là mất trí?”
“Em nghĩ tôi hủi hoại cuộc đời em theo cách đó ư?”
“Em thuộc về anh,” cô bướng bỉnh nói. “ Em sẽ làm bất cứ điều gì mà em có thể, chỉ để bên anh.”
Cô tin tưởng điều cô đang nói - McKenna nhìn thấy nó trên gương mặt cô. Điều đó làm tan nát cõi lòng cậu, kể cả khi nó làm cậu tức điên. Quỷ tha ma bắt cô đi, cô biết sự khác biệt giữa họ là không thể vượt qua, và cô đã chấp nhận nó. Cậu không thể ở lại đây và đối mặt với cám dỗ không gì thay đổi, biết rằng nhượng bộ sẽ dẫn đến hậu quả cả hai đều suy sụp.
Nâng niu gương mặt cô trong tay, McKenna cho phép ngón tay mình chạm vào lông mày màu nâu sẫm của cô và kéo lê ngón tay cái qua gò má ấm áp mịn như nhung của cô. Và bởi vì cậu chẳng thể xoay xở che dấu sự sùng kính trong cái đụng chạm, cậu nói với cô bằng cái giọng lạnh lùng thẳng thừng. “Giờ em nghĩ là em muốn tôi. Nhưng em sẽ thay đổi. Ngày nào đó em sẽ thấy rằng vô cùng dễ dàng để quên tôi đi. Tôi là một thằng con hoang. Một thằng hầu, thậm chí không phải là tên hầu cấp cao - ”
“Anh là một nửa của em.”
Sửng sốt đến câm lặng, McKenna nhắm mắt lại, cậu ghét sự hưởng ứng theo bản năng của mình với lời nói đó, nhảy lên sung sướng.“ Chết tiệt.Em đang làm cho tôi không thể ở lại Stony Cross.”
Aline quay lưng lại cậu lúc đó, màu sắc rút sạch khỏi mặt cô. “ Không. Đừng đi. Em xin lỗi. Em sẽ không nói bất kì lời nào nữa. Làm ơn, McKenna – anh sẽ ở lại, phải không?”
Cậu có một vị của nỗi đau không thể tránh được mà cậu sẽ trải qua vào một ngày nào đó. Vết thương chí tử ấy là kết quả từ hành động đơn giản của việc rời khỏi cô. Aline 19 tuổi - cậu còn vài năm nữa với cô, có lẽ không lâu như thế. Sau đó thế giới mở ra cho cô, và McKenna sẽ trở thành một vật cản trở nguy hiểm. Hay tệ hơn, một điều đáng hổ thẹn. Cô sẽ bắt bản thân mình quên đêm nay, cô sẽ không muốn nhớ tới điều cô đã nói với gã chăn ngựa trên ban công đầy ánh trăng bên ngoài phòng ngủ của cô. Nhưng từ giờ đến lúc ấy…
“Tôi sẽ ở lại chừng nào tôi có thể,” cậu nói cộc lốc.
Nỗi lo âu ánh lên trong đôi mắt đen sâu thăm thẩm của cô. “ Và ngày mai?” cô nhắc cậu. “Anh sẽ gặp em chứ?”
“Ở dòng sông lúc hoàng hôn.” McKenna nói, mệt mỏi đột ngột từ cuộc đấu tranh thầm kín dai dẳng giữa niềm mong ước và không bao giờ có.
Aline dường như đọc được suy nghĩ cậu.“ Em xin lỗi.” lời thì thầm đau khổ hạ xuống không khí nhẹ nhàng như cánh hoa rơi khi cậu trèo khỏi ban công
Sau khi McKenna biến mất vào trong đêm tối, Aline đi chân trần vào phòng và chạm lên môi mình. Ngón tay cô chà xát nụ hôn sâu hơn vào làn da mềm mại. Môi cậu thật nóng đến khó tin, và vị của cậu ngọt ngào và thanh thanh, thơm vị táo mà cậu chắc hẳn đã trộm từ vườn trái cây. Cô đã tưởng tượng nụ hôn của cậu hàng ngàn lần, nhưng không gì có thể chuẩn bị cho cô cảm giác khoái lạc đích thực ấy.
Cô muốn làm McKenna thừa nhận cô như là một người phụ nữ, và cuối cùng cô đã thành công. Nhưng không có niềm vui chiến thắng trong lúc này, chỉ có nỗi thất vọng sắc bén như một lưỡi dao. Cô biết McKenna cho rằng cô không hiểu sự phức tạp của tình thế, khi sự thật là cô hiểu nó rõ hơn cậu.
Nó thấm nhuần một cách tàn nhẫn trong cô từ thuở nằm nôi rằng con người không thể mạo hiểm vượt qua tầng lớp của họ. Những chàng trai trẻ tuổi giống như McKenna sẽ mãi mãi bị ngăn cấm đối với cô. Tất cả mọi người từ tầng cao đến tận đáy xã hội hiểu và chấp nhận như là sự phân tầng giai cấp - nó gây nên toàn bộ sự khó chịu gợi lên trong tâm trí rằng nó chưa từng có thể là cái gì theo cách khác. Cô và McKenna có lẽ cũng là những dạng khác, cô nghĩ với sự hài hước ảm đạm.
Nhưng dù thế nào Aline không thể xem McKenna như mọi người khác. Cậu không phải là quí tộc, nhưng cũng chẳng đơn thuần là thằng chăn ngựa. Phải chi cậu sinh ra trong một gia đình có dòng dõi quý tộc. Cậu chắc chắn sẽ trở thành niềm tự hào của giai cấp trâm anh. Thật bất công khủng khiếp khi cậu bắt đầu cuộc sống với những bất lợi. Cậu đẹp trai, thông minh, chăm chỉ,cậu có thể không bao giờ chiến thắng được cái giới hạn xã hội mà cậu đã sinh ra.
Cô nhớ ngày đầu tiên cậu đến Stony Cross Park, một thằng bé con với mái tóc ngắn cắt lởm chởm và đôi mắt không phải xanh dương cũng không phải xanh lục, mà là sự hòa quyện kì diệu giữa chúng. Theo câu chuyện ngồi lê đôi mách từ những người hầu, cậu bé là đứa con hoang của một cô cái trong làng, người đã bỏ trốn khỏi London, đem theo tình trạng khó khăn của bàn thân, và chết khi sinh nở. Đứa trẻ bất hạnh đã bị gửi trở lại Stony Corss Park, nơi ông bà của cậu đã chăm sóc cậu bé đến khi họ già yếu. Khi McKenna vừa lên 8, cậu được gửi đến Stony Cross, nơi cậu làm thuê như một người hầu phòng. Công việc của cậu làm sạch giày cho người hầu cấp cao, giúp những cô hầu mang thùng nước nóng nặng lên và xuống cầu thang, và rửa sạch đồng bạc đến từ thị trấn, để ngăn cho bá tước và nữ bá tước tiếp xúc với bất cứ vết dơ bẩn nào từ bàn tay người buôn bán.
Tên đầy đủ của cậu là Jonh McKenna, nhưng có tới 3 người hầu trong điền trang tên là John. Quyết định rằng cậu bé sẽ được gọi theo họ cho đến khi một cái tên mới đươc chọn cho cậu… nhưng không biết làm sao điều này đã bị quên lãng, và cậu đơn giản là McKennaể từ ấy. Lúc đầu phần lớn người hầu chỉ quan tâm đến cậu một chút, chỉ trừ bà quản gia, Mrs. Faircloth.
Bà có gương mặt to, đôi má hồng hào và một phụ nữ có trái tim nhân hậu, bà là điều gần nhất với cha mẹ mà McKenna từng biết. Thực tế, cả Aline và cô em gái, Livia, có khuynh hướng đi đến chô Mrs. Faircloth hơn là đến chỗ mẹ của họ. Không có vẫn đề gì dù bà bận rộn thế nào, bà dường như luôn có thời gian rảnh cho một đứa trẻ, để băng một vết thương ở ngón tay, để vui thích ngắm nhìn một tổ chim rỗng tìm được ngoài trời, hay dán mảnh vỡ đồ chơi lại đúng vị trí.
Cũng là Mrs. Faircloth là người đuổi McKenna khỏi công việc của cậu để cậu có thể chạy đi chơi với Aline. Những buổi chiều đó là sự trốn thoát duy nhất của cậu bé khỏi cuộc sống bị kiềm lại trái tự nhiên của thân phận một người hầu.
“Cô nên tử tế với McKenna,” Mrs. Faircloth đã khuyên nhủ Aline, khi cô chạy đến kể cho bà câu truyện làm thế nào mà cậu làm gãy chiếc xe đẩy liễu gai đồ chơi sơn màu của con búp bê của cô. “Cậu bé giờ không có gia đình, cũng chằng có quần áo đẹp để mặc, hay thức ăn ngon lành để ăn trong bữa tối như con. Phần lớn thời gian trong lúc con đang chơi đùa, cậu bé phải làm việc để nuôi sống bản thân. Và nếu cậu mắc quá nhiều sai lầm, hay bị nghĩ là một cậu bé xấu, cậu ấy chắc chắc bị đuổi khỏi đây, và chúng ta sẽ không bao giờ gặp lại cậu ấy nữa.”
Những lời lẽ đó đã ăn sau vào xương tủy của Aline.Kể từ đó cô cố gắng bảo vệ McKenna, khỏi lời khiển trách từ trò nghịch ngợm của cậu, chia sẻ những viên kẹo cậu trai cô thỉnh thoàng mua về từ thị trấn, và thậm chí bắt cậu học bài học từ cô gia sư đưa cho cô để đọc.Và đổi lại McKenna dạy cô bơi như thế nào, làm thế nào để ném đá nhảy qua một cái ao, để cưỡi ngựa, thồi kèn lá.
Trái ngược với tất cả mọi người, kể cả bà Faircloth, tin rằng, Aline chưa từng nghĩ McKenna như một người anh. Tình cảm gia đình mà cô cảm nhận về Marcus không giống như mối quan hệ với McKenna. McKenna là bản sao, la bàn, nơi thầm kín nhất của cô.
Điều đó chỉ là tự nhiên khi cô lớn lên thành thiếu nữ, cô trở nên bị hấp dẫn với cậu. Chắc chắn mọi người phụ nữ khác ở Hampshire cũng thế. McKenna trờ thành người đàn ông to lớn lực lưỡng với vẻ ngoài ấn tượng, đường nét mạnh mẽ không được chạm khắc một cách chính xác, mũi cậu dài và dốc, miệng cậu rộng. Mái tóc đen của cậu rũ xuống trước trán một cách bất trị, trong khi đôi mắt màu ngọc lam đặc biệt phủ bóng bởi hàng mi dày. Để pha trộn thêm sức lôi cuốn, cậu sở hữu vẻ quyến rũ thoải mái và khiếu hài hước tinh ranh, những điều đó khiến cậu thành nhân vật yêu thích trong điền trang và vượt xa khắp khỏi làng.
Tình yêu của Aline dành cho McKenna làm cô muốn điều bất khả thi; có cậu mãi mãi, trở thành gia đình mà cậu chưa bao giờ có. Thay vì chấp nhận cuộc sống mà ba mẹ chọn cho cô. Mặc dù tình yêu giữa tầng lớp cao không còn bị phản đối như chúng đã từng, nhà Marsden vẫn khăng khăng theo truyển thống hôn nhân sắp đặt. Aline biết chính xác điều gì dành sẵn cho cô. Cô sẽ có một ông chồng quí tộc lười biếng, người sử dụng cô để sinh những đứa con của ông ta và giả vờ mù khi cô giữ một người tình làm vui lòng mình trong lúc ông ta vắng nhà.
Mỗi năm cô trải qua mùa lễ hội ở London, sau đó chuyến thăm viếng miền quê mùa hè, và săn bắn vào mùa thu. Năm này qua năm khác cô sẽ gặp những gương mặt giống nhau, nghe lời bàn tán giống nh. Kể cả niềm vui tình mẫu tử dần rời bỏ cô. Người hầu sẽ chăm sóc con cô, và khi chúng lớn hơn, chúng sẽ bị gửi đến trường nội trú như Marcus đã bị.
Thập kỉ rỗng tuếch, Aline ủ rũ nghĩ. Và điều tồi tệ nhất trong tất cả là biết rằng McKenna ở một nơi nào đó ngoài kia, ủy thác cho người đàn bà khác toàn bộ suy nghĩ và ước mơ cậu có.
“Chúa ơi, tôi phải làm gì bây giờ?” Aline thì thầm trong sự khích động, ném mình lên trên chiếc ga phủ giường bằng kim tuyến của mình. Cô giữ chặt cái gối trong tay và vùi cằm mình sâu vào trong bề mặt chất liệu lông vũ mềm mại, trong khi những ý nghĩ liều lĩnh kêu vang suốt trong tâm trí của cô. Cô không thề mất cậu. Suy nghĩ này làm cô dao động, tràn đầy trong cô với sự hoang dại, làm cô muốn hét lên.
Ném cái gối qua một bên, Aline nẳm ngửa ra và nhìn chằm chằm một cách mù mờ vào bóng tối những nếp gấp của tấm màn trướng trên đầu. Làm thế nào để có thể giữ McKenna trong đời cô? Cô cố gắng hình dung cậu như tình nhân của cô sau khi kết hôn. Mẹ cô có những chuyện tình… nhiều phu nhân quí tộc cũng vậy, và miễn là họ kín đáo, không ai phản đối cả.
Nhưng Aline biết McKenna sẽ không bao giờ chấp nhận một sự sắp đặt như vậy. Không điều gì là phân nửa hạn độ từ cậu- cậu sẽ không chấp nhận chia sẻ cô. Một người hầu cậu nên thế, nhưng cậu có nhiều sự kiêu hãnh và sở hữa như bất kì gã đàn ông nào trên trái đất.
Aline không biết nên làm là gì. Dường như sự lựa chọn duy nhất là trộm lấy mỗi giây phút cô có với cậu, cho đến khi số phận kéo họ thành hai mảnh riêng biệt.