Nguyên tác: Smythe-Smith Quartet 2
Số lần đọc/download: 0 / 4
Cập nhật: 2024-09-01 17:39:05 +0700
Phần Mở Đầu
Tặng cho Iana, một trong những người mạnh mẽ nhất mà tôi biết.
Và cũng tặng cho Paul, mặc dù
Tôi vẫn không hiểu
Sao lại có người cần đến bảy cái túi ngủ.
***
Prologue
“Windstead, đồ gian lận chết tiệt!”
Daniel Smythe – Smith chớp mắt. Anh có hơi say, nhưng anh nghĩ có người vừa mới buộc tội anh chơi bài gian lận. Mất một lúc anh mới chắc chắn; anh là bá tước Windstead gần một năm rồi, và thỉnh thoảng anh vẫn quên mất khi người ta gọi anh bằng tước hiệu.
Nhưng không, anh là Windstead, hay đúng hơn Windstead là anh, và…
Anh gục gặt đầu rồi sau đó lắc đầu. Anh nghĩ gì vậy chứ?
À, phải rồi. “Không,” anh chậm rãi nói, vẫn còn khá bối rối bởi toàn bộ chuyện này. Anh giơ tay lên để phản đối, bởi vì anh khá chắc chắn là mình không gian lận. Thực sự, sau chai rượu cuối cùng, có lẽ đây là điều duy nhất anh chắc chắn. Nhưng anh không thể xoay xở để nói gì hơn được nữa. Thực tế, anh hầu như không thể nhảy tránh ra chỗ khác khi cái bàn đâm sầm về phía anh.
Cái bàn ư? Quỷ thần ơi, anh say đến mức nào vậy?
Đủ để chắc chắn, cái bàn bây giờ đang nằm ở một bên và mấy lá bài nằm ở trên sàn nhà, và Hugh Prentice đang hét vào anh như một kẻ mất trí.
Hugh hẳn cũng say rồi.
“Tôi không ăn gian,” Daniel nói. Anh nhướng mày và chớp mắt, như thể cử động giống cú đó có thể xua đi màn sương mờ say sưa có vẻ như đã che phủ, ừm, mọi thứ. Anh quay sang Marcus Holroyd, người bạn thân nhất của anh, và nhún vai. “Tớ không gian lận.”
Mọi người biết anh không ăn gian.
Nhưng rõ ràng Hugh mất trí rồi, và Daniel chỉ có thể nhìn đăm đăm khi Hugh gầm lên, tay vung vẩy, giọng nói lớn hơn. Anh ta trông giống một con tinh tinh, Daniel tò mò nghĩ. Tất cả trừ bộ da thú.
“Anh ta đang nói gì vậy?” anh hỏi, không đặc biệt nhắm đến ai cả.
“Mày không thể nào có con át được,” Hugh xỉ vả. Anh ta lảo đảo về phía anh, cánh tay giơ ra với lời buộc tội không có cơ sở. “Quân át phải ở trên…ở trên.” Anh ta lắc tay ở vài chỗ gần nơi cái bàn đã từng ở đó. “Ừm, mày không nên có quân át,” anh ta lẩm bẩm.
“Nhưng tôi có,” Daniel nói với anh ta, không giận dữ, thậm chí không phòng bị. Chỉ sự-thật-là-thế, và một cái nhún vai kiểu còn-có-gì-khác-để-nói-cơ-chứ.
“Mày không thể,” Hugh bắn trả. “Tao biết tất cả lá bài trên bàn.”
Điều đó đúng. Hugh luôn biết mọi lá bài trên bàn. Đầu óc của anh ta thông minh một cách kì cục. Anh ta cũng có thể làm toán trong đầu. Loại toán phức tạp, với hơn ba chữ số, vay mượn và tính toán và tất cả những thứ phiền toái mà họ bị buộc phải thực hành không ngừng ở trường.
Khi nhìn lại, Daniel có lẽ không nên thách thức anh ta chơi trò này. Nhưng anh muốn tìm chút tiêu khiển, và thành thật mà nói, anh dự kiến mình sẽ thua.
Chưa ai từng thắng một ván bài khi đấu với Hugh Prentice.
Hình như, ngoại trừ anh ra.
“Xuất sắc,” Daniel lầm bầm, nhìn xuống mấy lá bài. Đúng vậy, bây giờ chúng đang nằm rải rác ở trên sàn, nhưng anh biết chúng là gì. Anh cũng sẽ ngạc nhiên như những người khác khi anh ta bị đánh bại. “Tôi thắng,” anh thông báo, mặc dù anh có cảm giác anh đã nói nhiều lần rồi. Anh quay sang Marcus. “Tưởng tượng xem.”
“Thậm chí cậu có nghe anh ta nói không?” Marcus rít lên. Cậu ấy vỗ tay trước mặt anh. “Tỉnh lại đi.”
Daniel quắc mắt, khịt mũi với đôi tai kêu ù ù của mình. Thật sự, điều đó không cần thiết. “Tớ tỉnh táo,” anh nói.
“Tao sẽ lấy lại công bằng,” Hugh gầm gừ.
Daniel kinh ngạc nhìn anh ta. “Gì cơ?”
“Tên người phụ tá của mày.”
“Anh đang thách một cuộc đọ súng với tôi à?” Bởi vì nó nghe có vẻ giống như thế. Nhưng rồi, anh đang say. Và anh nghĩ Hugh cũng vậy.
“Daniel,” Marcus kêu lên.
Daniel quay qua. “Tớ nghĩ anh ta thách đọ súng với tớ!”
“Daniel, câm miệng.”
“Phì.” Daniel gạt Marcus đi với một cái vẫy tay. Anh thích cậu ấy như một người anh em, nhưng đôi khi cậu ấy quá tẻ nhạt. “Hugh,” anh nói với người đàn ông giận dữ ở trước mặt mình, “đừng có ngốc thế.”
Hugh nhào tới.
Daniel nhảy tránh ra, nhưng không đủ nhanh, và cả hai người họ đổ nhào xuống sàn. Daniel nặng hơn Hugh mười pao [ 1 pound bằng 450 gam ], nhưng Hugh đang điên tiết, trong khi Daniel còn đang thảng thốt, và Hugh có ít nhất bốn cú đấm trước khi Daniel có thể xoay xở đấm được cú đầu tiên.
Và thậm chí còn không chạm tới mặt bởi vì Marcus và vài người khác nhảy vào giữa và kéo họ ra.
“Mày là một tên gian lận khốn kiếp,” Hugh nghiến răng, vùng vẫy với hai người đàn ông giữ anh ta lại.
“Mày là thằng ngốc.”
Mặt Hugh đen lại. “Tao sẽ đòi lại món nợ này.”
“Ồ, không, mày sẽ không,” Daniel phỉ nhổ. Vào một lúc nào đó – có lẽ là khi Hugh đấm vào hàm anh, cơn choáng váng của Daniel đã trở thành điên tiết. “Tao sẽ đòi lại món nợ này.”
Marcus rên rỉ.
“The Patch of Green?” Hugh lạnh lùng nói, đề cập đến vị trí hẻo lánh ở Hype Park, nơi các quý ông dàn xếp các bất đồng của họ.
Daniel điềm đạm đối mắt với Hugh. “Vào lúc bình minh.”
Có một khoảng im lặng khi mọi người chờ một trong hai người đàn ông tỉnh trí lại.
Nhưng họ không. Dĩ nhiên là họ không rồi.
Khóe miệng Hugh nhếch lên. “Cứ vậy đi.”
“Ôi, khốn kiếp,” Daniel than thở. “Tớ đau đầu.”
“Thật à?” Marcus châm biếm. “Không thể tưởng tượng được lại đi đến nước này.”
Daniel nuốt xuống và chà xát con mắt không bị thương của mình. Con mắt không bị Hugh đánh cho bầm đen vào đêm qua. “Châm biếm không giống cậu chút nào.”
Marcus lờ anh đi. “Cậu vẫn có thể dừng chuyện này lại.”
Daniel liếc nhìn xung quanh, nhìn những cái cây bao quanh khoảng rừng trống, nhìn vào thảm cỏ xanh trải dài ở trước mặt anh, nhìn tất cả các con đường đến Hugh Prentice và người đàn ông bên cạnh anh ta, đang kiểm tra khẩu súng của anh ta. Mặt trời đã lên khoảng mười phút trước, và sương sớm vẫn còn bám vào mọi bề mặt. “Có hơi muộn rồi, cậu không nghĩ vậy à?”
“Daniel, đây là một chuyện ngu ngốc. Cậu không việc gì phải bắn với cây súng lục cả. Cậu chắc hẳn vẫn còn chếch choáng từ đêm qua.” Marcus nhìn qua Hugh với vẻ cảnh giác. “Và hắn ta cũng vậy.”
“Hắn ta gọi tớ là tên gian lận.”
“Không đáng để chết vì chuyện đó.”
Daniel đảo mắt. “Ôi, vì chúa, Marcus. Hắn ta chắc chắn sẽ không bắn tớ.”
Lần nữa, Marcus nhìn qua Hugh với vẻ lo ngại. “Tớ không quá chắc về chuyện đó đâu.”
Daniel gạt bỏ nỗi lo của Marcus với một cái đảo mắt khác. “Hắn ta sẽ bỏ chạy thôi.”
Marcus lắc đầu và bước qua để gặp người phụ tá của Hugh ở giữa cánh rừng. Daniel quan sát khi họ kiểm tra súng và bàn bạc với bác sĩ.
Kẻ quái quỷ nào lại nghĩ đến chuyện mang một bác sĩ đến đây? Không ai thật sự bắn nhau trong mấy chuyện thế này.
Marcus quay lại, vẻ mặt dữ tợn, đưa súng cho Marcus. “Cố đừng giết chính mình,” anh thì thào. “Hay hắn ta.”
Một.
Hai.
B –
“Khốn nạn, mày bắn tao!” Daniel la hét, nhìn Hugh với cơn sốc phẫn nộ. Anh nhìn xuống vai mình, bây giờ đang rỉ máu. Nó chỉ là một vết thương ngoài da, nhưng Chúa ơi, nó đau. Và đó là cánh tay bị bắn của anh. “Mày đang nghĩ cái quái gì vậy hả?” anh quát.
Hugh chỉ đứng đó nhìn chằm chằm anh như một thằng khờ, như thể hắn ta không nhận ra một viên đạn có thể gây chảy máu.
“Đồ ngốc chết tiệt,” Daniel lầm bầm, giơ súng lên để bắn lại. Mục tiêu của anh chếch về một bên–có một cái cây to tươi tốt có thể nhận một viên đạn—nhưng ông bác sĩ đã chạy qua, nói huyên thuyên gì đó, và khi Daniel quay qua ông ta, anh trượt chân trên một chỗ trơn nhầy, tay anh bóp cò, súng bắn một phát trước khi anh có ý định đó.
Chết tiệt, cú giật lại đau quá. Ngu ngốc—
Hugh rống lên.
Da Daniel lạnh cóng, và với bình minh đáng sợ, anh ngước mắt lên nhìn nơi mà Hugh đã từng đứng.
“Ôi, lạy Chúa.”
Marcus đã chạy qua, khi ông bác sĩ làm vậy. Máu ở khắp nơi, máu nhiều đến nỗi Daniel có thể thấy nó thấm qua cỏ, thậm chí thấm qua cả khoảng rừng. Cây súng trượt khỏi tay anh và anh bước về trước, như bị mộng du.
Chúa ơi, có phải anh vừa mới giết một người đàn ông không?
“Đưa tôi cái túi!” ông bác sĩ hét, và Daniel bước thêm một bước. Anh được trông đợi phải làm gì? Giúp đỡ? Marcus đã làm vậy rồi, cùng với người phụ tá của Hugh, hơn nữa, không phải Daniel vừa mới bắn anh ta sao?
Có phải đó là những gì một quý ông nên làm không? Giúp một người đàn ông sau khi bắn anh ta một phát?
“Cố lên, Prentice!” ai đó đang cầu xin, và Daniel bước thêm một bước, rồi một bước nữa, cho đến khi mùi máu tanh xộc vào người anh như một cú đấm.
“Buộc chặt vào,” ai đó nói.
“Anh ta sẽ mất cái chân.”
“Đỡ hơn là tính mạng anh ta.”
“Chúng ta phải làm máu ngưng chảy.”
“Ấn mạnh hơn.”
“Hãy tỉnh táo, Hugh!”
“Anh ta vẫn đang chảy máu!”
Daniel lắng nghe. Anh không biết ai đang nói gì, và nó không quan trọng. Hugh đang chết dần, ngay đây trên bãi cỏ, và anh đã gây ra chuyện đó.
Đó là một tai nạn. Hugh đã bắn anh. Và cỏ bị ẩm ướt.
“Tôi…tôi,” anh cố gắng nói chuyện, nhưng anh không nói được gì, nhưng dù sao, chỉ có Marcus nghe thấy anh.
“Tốt nhất cậu nên lùi lại,” Marcus nói dứt khoát.
“Có phải anh ta…” Daniel cố gắng hỏi một câu quan trọng, nhưng anh tắc nghẹn.
Và anh ngất đi.
Khi Daniel tỉnh lại, anh đang nằm trên giường của Marcus, một miếng băng quấn chặt quanh cánh tay anh. Marcus ngồi trên ghế gần đó, nhìn ra ngoài cửa sổ, đang rực sáng với mặt trời ban trưa. Với tiếng rền rĩ tỉnh dậy của Daniel, anh thình lình quay sang bạn mình.
“Hugh?” anh hỏi bằng giọng khàn khàn.
“Anh ta còn sống. Hay ít nhất là vậy từ lần cuối cùng tớ nghe được.”
Daniel nhắm mắt lại. “Tớ đã làm gì?” anh thì thào.
“Chân của anh ta là một mớ bầy nhầy,” Marcus nói. “Cậu đã bắn ngay động mạch chủ.”
“Tớ không có ý định đó.” Nghe có vẻ thống thiết, nhưng đó là sự thật.
“Tớ biết.” Marcus quay lại với cửa sổ. “Cậu có một đích ngắm quá tệ.”
“Tớ trượt chân. Đất bị ẩm ướt.” Anh không biết tại sao thậm chí anh lại nói điều đó. Nó không quan trọng. Không nếu Hugh chết.
Chết tiệt, họ là bạn bè. Đó là phần ngu xuẩn nhất trong tất cả mọi chuyện. Họ là bạn, anh và Hugh. Họ đã quen biết nhau nhiều năm, từ học kì đầu tiên ở Eton.
Nhưng anh đã uống rượu, và Hugh cũng vậy, và mọi người đều uống rượu trừ Marcus, người không bao giờ uống hơn một ly.
“Cánh tay cậu sao rồi?” Marcus hỏi.
“Đau.”
Marcus gật đầu.
“Đau là tốt,” Daniel nói, nhìn sang chỗ khác.
Marcus chắc chắn gật đầu lần nữa.
“Gia đình tớ có biết không?”
“Tớ không biết,” Marcus trả lời. “Nếu họ chưa biết, họ sẽ biết sớm thôi.”
Daniel nuốt xuống. Không quan trọng chuyện gì đã xảy ra, anh sẽ là kẻ bị chối bỏ, và điều đó sẽ phá nát gia đình anh. Các chị gái của anh đã kết hôn, nhưng Honoria chỉ vừa mới ra mắt. Giờ đây ai sẽ muốn cô nữa?
Và anh thậm chí còn không dám nghĩ đến chuyện này sẽ ra sao với mẹ anh?
“Tớ sẽ phải rời khỏi đất nước,” anh nói dứt khoát.
“Anh ta chưa chết mà.”
Daniel quay qua anh, không thể tin được câu nói thẳng thắn đó.
“Nếu anh ta sống sót, cậu sẽ không phải bỏ đi,” Marcus nói.
Đúng vậy, nhưng Daniel không thể hình dung được Hugh sẽ qua khỏi. Anh đã thấy máu. Anh đã thấy vết thương. Chúa ơi, thậm chí anh thấy cả xương, lộ cả ra ngoài.
Không ai sống sót với một vết thương như thế. Nếu mất máu không giết chết anh ta, thì vết thương nhiễm trùng sẽ làm thế.
“Tớ nên đi thăm anh ta,” cuối cùng Daniel quyết định, chống tay nhổm dậy. Anh vung chân ra khỏi giường và gần như chạm đất khi Marcus với tới anh.
“Đó không phải ý hay đâu,” Marcus cảnh báo.
“Tớ cần phải nói với anh ta tớ không có ý định đó.”
Marcus nhướng mày. “Tớ không nghĩ điều đó quan trọng.”
“Quan trọng với tớ.”
“Quan tòa có lẽ sẽ ở đó.”
“Nếu quan tòa muốn tớ, ông ta đã tìm tớ ở đây rồi.”
Marcus xem xét điều đó, rồi cuối cùng bước sang một bên và nói. “Cậu nói đúng.” Marcus giữ chặt tay anh, và Daniel nắm lấy nó để giữ thăng bằng.
“Tớ đánh bài,” Daniel nói với giọng trống rỗng, “bởi vì đó là những gì một quý ông chơi. Và khi anh ta gọi tớ là tên gian lận, tớ thách đấu anh ta, vì đó là việc mà một quý ông làm.”
“Đừng làm vậy với chính cậu,” Marcus nói.
“Không,” Daniel nói ủ ê. Anh sẽ kết thúc. Anh phải nói vài lời. Anh quay sang Marcus với một tia sáng trong mắt. “Tớ bắn ở một bên, vì đó là những gì một quý ông làm,” anh nói dữ dội. “Và tớ bắn hụt. Tớ bắn hụt. Và tớ bắn anh ta, và giờ tớ sẽ làm chuyện đúng đắn chết tiệt mà một người đàn ông làm, đi đến bên cạnh anh ta, và nói với anh ta là tớ xin lỗi.”
“Tớ sẽ đi với cậu,” Marcus nói. Và đó là tất cả những gì cần nói.
Hugh là người con trai thứ hai của hầu tước Ramsgate, và anh ta được đưa đến nhà của cha anh ta ở St.James. Không mất nhiều thời gian để Daniel xác định rằng anh không được chào đón.
“Mày!” Đứa ngài Ramsgate nạt nộ, duỗi tay ra chỉ vào Daniel như thể anh là ma quỷ. “Sao mày dám chường mặt ra ở chỗ này hả?”
Daniel giữ bản thân mình bình tĩnh. Ramsgate có quyền nổi giận. Ông ta bị sốc. Ông ta đau buồn.
“Tôi đến để--“
“Bày tỏ lòng kính thăm của mày à?” Đức ngài Ramsgate cắt ngang với vẻ nhạo báng. “Tao chắc rằng mày sẽ thấy hối tiếc khi biết rằng có hơi sớm cho chuyện đó.”
Daniel cho phép bản thân có một tia hi vọng le lói. “Vậy anh ta sống sót à?”
“Gần như vậy.”
“Tôi sẽ xin lỗi,” Daniel kiên quyết nói.
Đôi mắt của Ramsgate, đã trợn lên, giờ trở nên không thể nào lớn hơn được nữa. “Xin lỗi sao? Thật à? Mày nghĩ rằng một lời xin lỗi sẽ giúp mày thoát khỏi giá treo cổ nếu con trai tao chết sao?”
“Đó không phải lí do—“
“Tao sẽ nhìn mày bị treo cổ. Đừng nghĩ là tao sẽ không.”
Daniel không nghi ngờ điều đó dù chỉ một giây.
“Hugh là người khơi mào trận thách đấu,” Marcus nhẹ nhàng nói.
“Tao không quan tâm ai khơi mào trận thách đấu,” Ramsgate nạt. “Con trai tao làm những gì nó phải làm. Đích nhắm của nó rất rộng. Còn mày…” sau đó ông ta quay sang Daniel, ác ý và đau buồn trút ra. “Mày đã bắn thằng bé. Tại sao mày làm thế?”
“Tôi không có ý đó.”
Trong một lúc Ramsgate không làm gì hết ngoài nhìn anh chằm chằm. “Mày không có ý đó. Đó là lời giải thích của mày à?”
Daniel không nói gì. Với anh điều đó nghe cũng quá yếu ớt. Nhưng nó là sự thật, và nó thật khủng khiếp.
Anh nhìn Marcus, mong chờ vài lời khuyên thầm lặng, thứ gì đó ra dấu để anh biết phải nói gì, tiếp tục nói như thế nào. Nhưng Marcus trông cũng hoang mang, và Daniel nghĩ rằng họ sẽ xin lỗi thêm lần nữa và rời đi thì quản gia bước vào phòng ngay sau đó, thông báo rằng bác sĩ đã xuống từ phòng bệnh của Hugh.
“Con tôi sao rồi?” Ramsgate hỏi.
“Ngài ấy sẽ sống sót,” bác sĩ xác nhận, “miễn là ngài ấy không bị nhiễm trùng.”
“Còn cái chân?”
“Ngài ấy sẽ giữ được nó. Nhưng lần nữa, nếu ngài ấy không bị nhiễm trùng. Nhưng ngài ấy sẽ có tật, và ngài ấy rất có thể đi khập khiễng. Xương bị vỡ nát. Tôi đã chỉnh nó lại tốt nhất có thể…” Bác sĩ nhún vai. “Tôi chỉ có thể làm được chừng đó.”
“Khi nào ông sẽ biết nếu anh ta không bị nhiễm trùng?” Daniel hỏi. Anh phải biết.
Bác sĩ quay qua. “Ngài là ai?”
“Tên ác quỷ đã bắn con ta,” Ramsgate rít lên.
Ông bác sĩ lùi lại vì sốc, và rồi đứng yên khi Ramsgate băng qua phòng. “Nghe tao nói đây,” ông ta nói hiểm độc, tiến lên trước cho đến khi ông ta và Daniel gần như mũi chạm mũi. “Mày sẽ trả giá cho chuyện này. Mày đã hủy hoại cuộc đời con trai tao. Dù rằng nó còn sống, nó sẽ bị hủy hoại, với cái chân tàn phế, và một cuộc đời bị tàn phá.”
Một cơn khó chịu giá lạnh cuộn trong lồng ngực Daniel. Anh biết Ramsgate rất buồn, ông ta có mọi quyền để làm vậy. Nhưng có thứ gì đó còn hơn cả vậy đang diễn ra ở đây. Hầu tước trông mất cân bằng và bị ám ảnh.
“Nếu con tao chết,” Ramsgate rít lên, “mày sẽ bị treo cổ. Và nếu nó không chết, nếu bằng cách nào đó mà mày lách luật được, tao sẽ giết mày.”
Họ đứng gần nhau đến nỗi Daniel có thể cảm thấy hơi ẩm thoát ra từ miệng Ramsgate với mỗi câu nói. Và khi anh nhìn vào đôi mắt xanh lục rực rỡ của người đàn ông lớn tuổi, anh biết sợ hãi có nghĩa là gì.
Đức ngài Ramsgate sẽ giết anh. Chỉ là vấn đề thời gian thôi.
“Thưa ông,” Daniel bắt đầu, bởi vì anh phải nói gì đó. Anh không thể chỉ đứng đó và chấp nhận nó. “Tôi phải nói với ông—“
“Không, tao đang nói với mày,” Ramsgate quạt lại. “Tao không quan tâm mày là ai, hay cái tước hiệu mà người cha khốn khổ của mày đã để lại cho mày. Mày sẽ chết. Mày hiểu tao không?”
“Tôi nghĩ đến lúc chúng tôi đi rồi,” Marcus xen vào. Anh đặt cánh tay vào giữa hai người đàn ông và cẩn thận tách họ ra. “Bác sĩ,” Marcus nói, gật đầu với người thầy thuốc khi anh dẫn Daniel đi ngang qua. “Đức ngài Ramsgate.”
“Đếm từng ngày của mày đi, Windstead,” đức ngài Ramsgate cảnh báo. “Hay tốt hơn, là từng giờ của mày.”
“Thưa ông,” Daniel nói lần nữa, cố gắng thể hiện lòng kính trọng với người đàn ông lớn tuổi. Anh muốn chuyện này trở nên đúng đắn. Anh cần phải cố gắng. “Tôi phải nói với ông—“
“Đừng nói với tao,” Ramsgate cắt ngang. “Mày không thể nói gì để cứu lấy mày lúc này. Không có nơi nào để mày có thể trốn được đâu.”
“Nếu ông giết cậu ấy, ông cũng sẽ bị treo cổ,” Marcus nói. “Và nếu Hugh sống sót, anh ta sẽ cần ông.”
Ramsgate nhìn Marcus như thể anh là một thằng ngốc. “Mày nghĩ tao sẽ tự mình làm sao? Rất dễ dàng để thuê một tên sát thủ. Cái giá của mạng sống thật sự rất thấp.” Ông ta hất đầu về phía Daniel. “Kể cả tên đó.”
“Tôi nên đi,” ông bác sĩ nói. Và ông ta bỏ chạy.
“Nhớ đấy, Windstead,” đức ngài Ramsgate nói, ông ta nhìn Daniel với sự khinh bỉ nham hiểm. “Mày có thể bỏ chạy, mày có thể cố để trốn, nhưng người của tao sẽ tìm mày. Và mày sẽ không biết họ là ai. Nên mày sẽ không bao giờ biết họ đến.”
Chính những lời đó đã ám ảnh Daniel suốt ba năm. Từ Anh tới Pháp, từ Pháp đến Phổ [ Prussia: một vương quốc ở phía bắc miền trung châu Âu, gồm miền bắc của Đức và miền bắc Ba Lan ngày nay ], từ Phổ đến Ý. Anh nghe thấy chúng trong giấc ngủ, trong tiếng xào xạc của cây cỏ, trong mỗi bước chân đến từ phía sau. Anh nghiêng người dựa vào tường, không tin bất kì ai, thậm chí cả người phụ nữ thỉnh thoảng mang đến cho anh khoái lạc. Và anh chấp nhận sự thật rằng anh sẽ không bao giờ một lần nữa đặt chân lên nước Anh hoặc gặp lại gia đình mình, cho đến một ngày, với sự ngạc nhiên tột độ của anh, Hugh Prentice bay vèo về phía anh tại một ngôi làng nhỏ ở Ý.
Anh biết rằng Hugh đã sống sót. Thi thoảng anh nhận được thư từ gia đình. Nhưng anh không mong đợi được gặp lại anh ta lần nữa, tất nhiên là không phải ở đây, với mặt trời vùng Địa trung hải thiêu đốt quảng trường của thị trấn cổ và tiếng ồn ào của những lời tạm biệt và lời chào buổi sáng reo vang trong không khí.
“Tôi đã tìm anh,” Hugh nói. Anh ta giơ tay lên. “Tôi xin lỗi.”
Và anh ta thốt ra những lời mà Daniel không bao giờ nghĩ là anh được nghe.
“Bây giờ anh có thể về nhà. Tôi hứa.”