Số lần đọc/download: 2829 / 61
Cập nhật: 2015-12-01 15:53:56 +0700
Chương 1
“Ô ô… Gia môn bất hạnh… Ô ô… Con cái bất hiếu…” Trong phòng khách rộng lớn truyền đến một trận tiếng khóc đau đớn bi thương, đến đứt từng khúc ruột a….
Nếu như, người nghe không hiểu rõ Bạch Trầm Úy Chức…
Thêm nữa, nếu như tần suất phát sinh không dày đặc đến mỗi cuối tuần là lại một lần như vậy…
Lại thêm nữa, nếu như con cái nhà họ Bạch cảm thấy đau khổ…
Lại bổ sung thêm nữa, nếu như lúc trước không ăn bữa cơm Bạch Trầm Úy Chức làm, mà chỉ có nghe thấy tiếng khóc bi ai động lòng người…
Vẫn như thường lệ, ngoại trừ anh cả – Bạch Bằng Cử vừa cưới một thiếu nữ xinh đẹp rồi vọt đến nước Mỹ, già trẻ nhà họ Bạch thêm cả tiểu đại tẩu (*chị chồng) Lăng Linh ngọt ngào khả ái, toàn bộ đều tụ họp tại biệt thự dùng cơm, đây nên chính là thời khắc sum họp gia đình tốt đẹp.
Tuy vậy, chỉ là « nên » mà thôi!
Gần đây Bạch Trầm Úy Chức chẳng hiểu vì sao, năm lần thì ba lượt sẽ trình diễn một màn kịch thương tâm vì thằng con lớn nhất không trở về nhà.
“Mẹ…” Lăng Linh, người ít tuổi nhất, vẻ mặt xấu hổ nhìn Bạch Trầm Úy Chức.
Ách, khóc lâu như vậy cũng nên uống miếng nước đi!
Nhưng mà… ngẫm lại thì có lẽ không nên đưa ra kiến nghị này thì tốt hơn.
Cô mà nói như vậy, mẹ nhất định sẽ càng khóc thương tâm lâu hơn nữa…
“Ô ô ô…” Cuối cùng cũng có người chú ý tới sự đau lòng của bà, tràng khóc suốt một giờ rốt cục cũng dần dần có dấu hiệu hoãn lại.
Vẫn là đứa con dâu còn đáng quý trọng hơn, lũ con cái đều là lương tâm bị chó tha đi mất rồi, cũng không thèm quan tâm tới khổ sở trong lòng người mẹ!
Bạch Trầm Úy Chức đang chuẩn bị nâng khuôn mặt đầy nước mắt lên, khóc lóc kể lể với đứa con dâu thương mến, thì lúc này còn có người cố tình làm ngơ không nhìn thấy…
“Ợ…” Người con thứ hai của nhà họ Bạch – Bạch Bằng Triển đang ăn no, thỏa mãn mà ợ hơi vì no, dường như trận khóc vừa rồi của mẫu thân đại nhân, chỉ là nhạc nền cho bữa cơm mà thôi.
Ừ, tay nghề của Lăng Linh giỏi hơn của bà bô nhiều lắm, cuối cùng bọn họ cũng không cần phải cam chịu vẻ xanh xao thiếu ăn nữa.
“Oa! Tôi thật đáng thương quá…” Lũ con trai thối tha không nể tình, Bạch Trầm Úy Chức lại bắt đầu cất tiếng khóc lớn.
“Không ngờ con cái lại không có lòng thương cảm như thế! Phí cơm phí gạo, nuôi lớn đám con cái không có lòng thương yêu như vậy để làm gì? Ô ô… không bằng sinh ra quả trứng, ít nhất có thể rán lên ăn được một lần, bồi bổ thân thể cũng không tệ…”
Bà lại bắt đầu khóc to, giống như Bạch Bằng Triển đã làm rất nhiều chuyện đáng căm ghét vậy.
“Bà xã, đều là lỗi của tôi, lúc đó đáng nhẽ nên để cho bà sinh quả trứng.” Không nghe ra sự thương tâm của bà xã thân thiết, Bạch Thanh Hổ cầm lấy khăn tay đưa đến trước mặt bà bạn già để bà lau nước mắt.
“Đúng vậy…” Bạch Trầm Úy Chức bắt đầu lau nước mắt.
Ông xã cũng đã lên tiếng phụ họa, bà tuyệt đối muốn đánh xà tùy theo gậy, giáo huấn mấy đứa con hư đốn bất hiếu này đến nơi đến chốn mới được!
Lời thoại thật quen thuộc… Bạch Bằng Triển và Bạch Bằng Phi thoáng nhìn nhau.
“Mẹ, lời thoại này…” Lời thoại tương tự hình như đã từng diễn một lần vài năm trước rồi…
Bạch Bằng Phi đang không sợ chết mà nhắc mẹ mình một chút, thình lình trên đầu bị ném tới, “Ai a!”
Cầm lấy nhìn cái vừa bay tới, Bạch Bằng Phi ưa sạch sẽ nhất thời cả người trở nên cực kỳ khó chịu.
Đó không ngờ… không ngờ là một…. cục giấy ăn vo lại đã được sử dụng qua!
Bạch Bằng Phi thấy mặt mẹ mình tèm nhem đầy nước mắt nước mũi, đột nhiên hắn nghĩ mình rất cần phải đi gội đầu sạch sẽ.
Không ngờ lại bị ném một cục giấy nước mũi…
Bà bô không phải đang khóc sao? Làm sao lại còn có thể ném chuẩn được như thế!
Thực quá là thần kỳ!
Cũng là quá ác độc đi!
“Con đi tắm đây!” Bạch Bằng Phi vội vã.
“Con đi rửa bát.” Lăng Linh cũng rất lanh lợi, thu bát trên bàn lại, lập tức chuồn vào phòng bếp, rời khỏi khói lửa chiến tranh.
Dù sao cũng là đang mắng chửi con trai, cô là con dâu, không cần ở lại nơi này nghe mẹ chồng mắng chửi.
“Ách…” Bạch Bằng Triển không tìm được lý do, hơn nữa phụ thân đại nhân đang hung dữ trừng mắt nhìn, hắn không thể làm gì khác ngoài thảm thương ở lại đây.
Thật thảm…
“Ai, trong nhà thật buồn chán ác…” Vừa nhìn bốn phía đã thấy đều là khoảng không, nước mắt của Bạch Trầm Úy Chức cũng tự động ngưng lại, quyết định áp dụng sách lược kia.
“Làm sao lại có thể như vậy?” Bạch Thanh Hổ kinh hãi.
“Ông cả ngày ở bên ngoài vội tới vội đi, Lăng Linh lại lên lớp, một đứa chẳng ra gì trốn ở nước ngoài không trở về, còn lại hai đứa… có cũng như không!” Bạch Trầm Úy Chức trợn mắt mắng con trai.
“Vậy…”
“Trong nhà chưa từng có người nào nghe lời tôi cả!” Bạch Trầm Úy Chức ghê gớm thốt lên.
“Bà xã…” Bạch Thanh Hổ vội vàng mềm lời lấy lòng, tiện thể kéo con trai xuống nước: “Cũng không làm mẹ mày thoải mái một chút được sao? Thật bất hiếu!”
“Con…” Bạch Bằng Triển chỉ sợ lắm lời lắm vạ, không ngờ lại bị ông bô bán đứng.
“Nói cái gì? Nó lại còn không đi tìm một đứa con gái nào để kết hôn, để cho tôi mau chóng được ôm cháu!” Bạch Trầm Úy Chức thở phì phì nói.
“Cái gì?” Đổi lại là tiếng thất kinh của Bạch Bằng Triển.
Con van mẹ, hắn mới 26 tuổi thôi!
Cuộc sống đương tốt đẹp, trước mắt có cả một đám hoa hoa cỏ cỏ mặc hắn hưởng dụng, vậy mà bây giờ lại bắt hắn phải tự nhốt mình vào tù sao?
Mẹ hắn thần kinh rối loạn rồi!
Bạch Bằng Triển trong lòng đưa ra kết luận như vậy.
Bạch Trầm Úy Chức bốc hỏa hơn, nói toạc ra.
“Mặc kệ mày là thực sự nghe hiểu được hay là giả chết với ta, nói chung ta muốn ôm cháu! Hạn cho mày trong vòng nửa năm phải tìm cho ta một người con dâu vào cửa!”
Buổi chiều tươi đẹp, tiếng đàn dương cầm du dương làm cho thời khắc buổi chiều này càng thêm vị cổ điển hơn.
“Cái gì?” Trong bầu không khí yên ả lịch sự tao nhã của một quán cà phê, Đinh Tiểu Ưu đột nhiên rất không tao nhã mà hét to một tiếng.
“Này, nơi này là quán cà phê, cậu nhỏ giọng chút đi!” Liễu Tâm Tâm cực kỳ tốt bụng mà nhắc nhở.
“Ôi.” Gương mặt Đinh Tiểu Ưu nhanh chóng ửng đỏ lên.
Từ trước đến nay Đinh Tiểu Ưu vốn da mặt mỏng, cá tính hay thẹn thùng, luôn luôn hơi một tí là đỏ mặt, mà cái đầu nhỏ xinh của cô, cũng luôn không quá làm người khác chú ý.
Liễu Tâm Tâm cùng Đinh Tiểu Ưu tuyệt nhiên là kiểu người khác nhau, nàng là mỹ nữ kiểu Nhật điển hình, mái tóc rất dài và đen nhánh, làn da trắng như tuyết, cái miệng nhỏ nhắn anh đào lại phối hợp với đôi mắt đen như gỗ mun lành lạnh, cho nên luôn trở thành tiêu điểm chú mục.
Nghe nói nàng có một nửa dòng máu Nhật Bản, trước đây giáo viên Nhật Bản trong trường cũng không chỉ từng một lần ca ngợi khẩu âm tiếng Nhật thanh nhã của nàng, còn nói là ngay cả người Kyoto cũng không có giọng điệu hay như vậy.
Liễu Tâm Tâm rất hiểu rõ vẻ đẹp của nàng, cho nên rất ít mặc những trang phục kỳ quái gây ngạc nhiên, luôn luôn mặc trang phục kiểu mỹ nữ Nhật Bản đoan trang.
Ngày hôm nay cũng không ngoại lệ.
Nàng mặc một chiếc áo sơ mi trung tính cực đơn giản màu trắng, cùng quần ống loe màu đất, mang theo một chút vẻ phong tình chín muồi quyến rũ của dân thành thị.
Chỉ là ẩn giấu dưới bề ngoài dịu dàng tao nhã, Liễu Tâm Tâm thường có một chút ý nghĩ rất kinh thế hãi tục.
Ngày hôm nay cũng vậy, nàng đi quán bar theo lời đề nghị của Tiểu Ưu, nàng muốn thể nghiệm cảm giác của tình một đêm.
“Ai kêu cậu phải nói bạo như vậy?” Đinh Tiểu Ưu vừa nghĩ tới lời nói của Liễu Tâm Tâm, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn lại đỏ lên.
Vậy mà lại có người nói muốn chủ động đi tìm tình một đêm sao?
“Đâu có? Hôm qua có em gái trong công ty nói đây là chuyện rất thông thường.” Tuy trong lòng Liễu Tâm Tâm cảm giác có điểm là lạ, nhưng nàng vẫn mạnh miệng to mồm.
Nghĩ đến chuyện đó, trong lòng Liễu Tâm Tâm vẫn tràn đầy sự không thoải mái.
Cô em trong công ty còn nói đại mỹ nữ giống như nàng đây, nếu như đến 26 tuổi mà cũng còn chưa có kinh nghiệm về phương diện này, tuyệt đối là có tính lãnh cảm….
Lúc đó nàng đi qua chỗ buôn chuyện thì nghe được câu ấy, suýt nữa phun ra một bụm máu.
Vấn đề là… nàng quả thực là không có kinh nghiệm a!
Hơi quá đáng rồi, cô gái xinh đẹp yểu điệu như nàng thì làm sao lại là người lãnh cảm được chứ? Nàng chính là mỹ nữ khí chất đẹp nhất mà tất cả công ty đều bầu chọn nha!
Thực sự là làm thương tổn lòng nàng!
Nàng phải chứng minh bản thân mình không phải là lãnh cảm, tuyệt đối cần phải trong thời gian ngắn nhất, khiến mình không còn là gái trinh nữa!
Nhất định!