Nên coi những thất bại trong quá khứ là động cơ để hành động, chứ không phải lấy đó làm lý do để bỏ cuộc.

Charles J. Given

 
 
 
 
 
Tác giả: Haruki Murakami
Thể loại: Truyện Ngắn
Nguyên tác: Yesterday
Biên tập: Minh Khoa
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 1
Phí download: 1 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 16
Cập nhật: 2023-03-31 23:33:25 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
hư tôi biết thì người duy nhất từng đặt lời Nhật cho bài hát “Ngày hôm qua” của ban nhạc Beatles, (và lại còn dùng phương ngữ đặc biệt của vùng Kansai, không kém) là một anh chàng tên Kitaru. Cậu ta thường hát váng lên phiên bản của riêng mình mỗi khi đi tắm.
Hôm qua
Là hai ngày trước của ngày mai,
Là ngày sau của hai ngày trước.
Đó là cách bài hát bắt đầu, như tôi hồi tưởng, nhưng tôi đã không nghe lại trong suốt một thời gian dài, và tôi cũng không chắc nó như thế nào nữa. Từ đầu chí cuối, phần lớn lời ca của Kitaru đều vô nghĩa, chẳng liên quan gì tới bản gốc. Thế nhưng cái giai điệu đáng yêu, u sầu quen thuộc ấy, kết hợp với phương ngữ sống động của vùng Kansai-thứ bạn có thể coi như trái ngược với nỗi buồn- lại làm nên một sự kết hợp kì lạ, một sự kháng cự cứng cỏi trước bất cứ thứ gì mang tính suy diễn. Ít nhất là đối với tôi. Lúc ấy tôi chỉ nghe rồi lắc lư cái đầu. Tôi có thể cười lăn lộn nhưng cũng nhận ra được chút ẩn ý gửi gắm trong bài hát.
Tôi gặp Kitaru lần đầu tại một quán cà phê gần cổng chính trường đại học Waseda, nơi hai đứa cùng làm thêm, tôi ở trong bếp còn Kitaru làm bồi bàn. Chúng tôi thường nói chuyện rất nhiều trong suốt giờ nghỉ tại quán. Cả hai đều hai mươi, còn ngày sinh nhật chỉ cách nhau đúng một tuần.
“Kitaru thật là một cái họ hiếm thấy,” một ngày tôi bỗng nói.
“Ừ, tất nhiên rồi,” Kitaru trả lời bằng cái giọng Kansai đặc sệt của mình.
“Đội bóng chày Lotte có một tay ném cũng cùng tên như thế đấy.”
“Bọn tớ chả có họ hàng gì sất. Nhưng dù sao đây cũng không phải một cái tên phổ biến nên ai mà biết được. Nhỡ lại có liên hệ đâu đó ấy chứ.”
Hồi đó tôi mới học năm hai tại Waseda, khoa Ngữ văn. Kitaru đã trượt đại học và đang tham gia khóa học dự bị để nhồi nhét cho kì thi lại. Cậu ta thực ra đã trượt hai lần, nhưng bạn khó lòng đoán được điều đó nếu chỉ nhìn cách cậu ta hành xử. Kitaru có vẻ chẳng thèm bỏ chút cố gắng nào vào việc học hành. Mỗi khi rảnh cậu thường đọc rất nhiều, nhưng không có gì liên quan đến kì thi cả- một cuốn tiểu sử của Jimi Hendrix, các cuốn sách giải cờ tướng, “Vũ trụ từ đâu tới?” và đại loại như thế. Cậu ta nói rằng mình đã chuyển tới trường luyện thi ở chỗ bố mẹ mình tại Quận Ota, ở Tokyo.
“Quận Ota?” Tôi ngạc nhiên hỏi. “Nhưng tớ tưởng cậu đến từ Kansai chứ.”
“Không đời nào. Denenchofu, sinh ra và lớn lên ở đó.”
Điều này thực sự làm tôi bối rối.
“Thế sao cậu lại nói được tiếng Kansai?” Tôi hỏi.
“Thì tớ đã tập. Cứ quyết tâm học thôi.”
“Tập sao?”
“Ừ, tớ đã học rất chăm chỉ, thấy không? Động từ, danh từ, ngữ âm-tất cả. Cũng như học tiếng Anh hay tiếng Pháp. Thậm chí còn đến hẳn Kansai để luyện tập.”
Vậy là có những người đã học tiếng Kansai như một thứ ngoại ngữ? Điều đó thật mới lạ với tôi. Nó khiến tôi nhận ra rằng Tokyo rộng lớn ra sao, và có biết bao điều tôi không hề biết. Nó làm tôi nhớ đến cuốn tiểu thuyết “Sanshiro,” một câu chuyện điển hình về một-chàng-trai-nhà-quê-vật-vờ-quanh-thành-phố-lớn.
“Hồi còn nhỏ, tớ đã là người hâm mộ cuồng nhiệt của đội Những chú hổ Hanshin,” Kitaru giải thích. “Tớ đã đến xem tất cả các trận đấu họ chơi tại Tokyo. Nhưng nếu tớ ngồi trên khán đài Hanshin và nói giọng Tokyo, chẳng ai thèm quan tâm đến tớ hết. Không thể nào tách biệt khỏi cộng đồng được, cậu biết chứ? Nên tớ phát hiện ra rằng, mình phải học tiếng Kansai, và tớ đã chăm như chó chỉ để làm được điều đó.”
“Đó là động lực của cậu sao?” Tôi khó lòng tin nổi.
“Đúng. Đội Những chú hổ có nghĩa với tớ đến thế đấy,” Kitaru nói. “Giờ tiếng Kansai là tất cả những gì tớ dùng-ở trường, ở nhà, thậm chí cả lúc mơ ngủ tớ cũng nói. Phương ngữ của tớ gần như hoàn hảo rồi, cậu không nghĩ thế sao?”
“Tất nhiên. Tớ đã nghĩ cậu đến từ Kansai,” tôi nói.
“Nếu tớ cũng ôn thi đại học chăm chỉ như khi học tiếng Kansai, giờ tớ đã chẳng phải một thằng thi trượt hai năm thế này.”
Cậu ta cũng có lý. Thậm chí cái cách tự chấm dứt vấn đề của cậu ta cũng giống kiểu Kansai.
“Vậy cậu từ đâu tới?” Kitaru hỏi.
“Kansai. Gần Kobe,” tôi trả lời.
“Gần Kobe? Ở đâu?”
“Ashiya,” tôi trả lời.
“Ồ, một nơi thú vị. Sao cậu không nói từ đầu?”
Tôi liền giải thích. Khi mọi người hỏi tôi đến từ đâu và tôi nói Ashiya, họ luôn cho rằng gia đình tôi rất giàu. Nhưng có đủ loại ở Ashiya. Gia đình tôi, là kiểu không lấy làm sung túc cho lắm. Bố tôi làm việc cho công ty dược còn mẹ là một thủ thư. Nhà chúng tôi nhỏ xíu và xe ô tô chỉ là một chiếc Corolla màu kem. Thế nên khi mọi người hỏi tôi đến từ đâu, tôi luôn nói “gần Kobe,” và họ không có bất kì định kiến nào về tôi nữa.
“Này chúng mình nghe có vẻ giống nhau đó,” Kitaru nói. “Địa chỉ nhà tớ là ở Denenchofu-một chỗ khá cao cấp- nhưng nhà tớ lại thuộc cái khu tồi tàn nhất thị trấn. Nhà cũng tồi tàn như vậy. Thỉnh thoảng cậu nên qua chơi. Cậu sẽ thấy kiểu, Hả? Đây là Denenchofu á? Không đời nào! Nhưng đừng lo lắng vì mấy chuyện vớ vẩn như vậy, nhỉ? Chỉ là cái địa chỉ thôi mà. Tớ thì làm ngược lại-đánh phủ đầu họ rằng mình ở Den-en-cho-fu luôn. Kiểu, cậu thấy sao hả?”
Tôi đã rất ấn tượng. Và sau đó chúng tôi trở thành bạn.
Đến tận khi tốt nghiệp cấp ba, tôi chẳng nói gì ngoài tiếng Kansai. Nhưng chỉ cần một tháng ở Tokyo tôi đã hoàn toàn thông thạo tiếng Tokyo tiêu chuẩn. Tôi đã rất ngạc nhiên khi thấy mình có thể thích nghi nhanh như vậy. Có lẽ tôi có tính cách dễ biến hóa. Hoặc có thể sự nhạy cảm về ngôn ngữ của tôi phát triển hơn so với phần lớn mọi người. Dù thế nào thì giờ cũng chẳng có ai tin rằng tôi thực sự đến từ Kansai nữa.
Một lí do khác tôi không sử dụng tiếng Kansai là vì muốn trở thành một người hoàn toàn khác.
Khi chuyển từ Kansai đến Tokyo để bắt đầu học đại học, tôi đã dành hết chuyến đi trên tàu siêu tốc để ôn lại mười tám năm đời mình và nhận ra phần lớn những chuyện từng xảy ra với tôi đều hết sức xấu hổ. Tôi không hề phóng đại. Tôi không muốn nhớ một chút nào về chúng-thật quá thảm hại. Càng nghĩ về cuộc đời mình cho tới giờ, tôi lại càng ghét bản thân mình hơn. Không phải tôi không có những kí ức tốt đẹp-tôi có chứ. Một đống những trải nghiệm hạnh phúc. Nhưng, nếu bạn gộp chúng vào, những kỉ niệm xấu hổ, đớn đau sẽ vượt xa những thứ còn lại.
Khi tôi nghĩ tới việc mình sống thế nào, mình tiếp cận cuộc sống ra sao, tất cả đều quá nhàm chán và vô nghĩa đến thảm hại. Sự rác rưởi trì độn của tầng lớp trung lưu chỉ khiến tôi muốn vơ hết chúng lại, nhồi cả vào mấy cái ngăn kéo. Hoặc nhóm lửa đốt rồi nhìn chúng bốc hơi theo làn khói (dù tôi cũng chẳng biết nó sẽ tỏa ra khói kiểu gì). Dù sao tôi cũng muốn rũ bỏ tất cả và bắt đầu một cuộc sống mới tại Tokyo, như một con người hoàn toàn mới. Vứt bỏ giọng Kansai là một phương pháp thực tế (cũng rất biểu tượng) để hoàn thành điều đó. Bởi vì theo phân tích cuối cùng thì ngôn ngữ mà ta nói sẽ hình thành nên con người chúng ta. Ít nhất đó là với tôi ở tuổi mười tám.
“Xấu hổ sao? Cái gì mà xấu hổ vậy?” Kitaru hỏi tôi.
“Cậu nói thử xem.”
“Không hòa hợp với người thân?”
“Hòa hợp bình thường,” tôi nói. “Nhưng mà vẫn xấu hổ. Chỉ cần ở với họ là đã khiến tớ thấy xấu hổ rồi.”
“Cậu thật kì quặc đấy, cậu biết chứ?” Kitaru nói. “Có gì mà phải xấu hổ đến thế khi ở bên người thân? Tớ thấy thoải mái với người thân mình lắm.”
Tôi không thể thực sự giải thích được. Có gì mà tồi tệ khi sở hữu một chiếc ô tô Corolla màu kem? Tôi không thể nói được. Bố mẹ tôi không có hứng thú tiêu tiền cho mấy thứ bề ngoài, thế thôi.
“Bố mẹ tớ cứ càu nhàu suốt vì tớ học hành chểnh mảng. Tớ cũng ghét như thế lắm, nhưng biết làm thế nào được? Đó là việc của họ. Cậu phải lờ nó đi thôi, hiểu chứ?”
“Cậu cũng khá dễ tính đấy nhỉ?” Tôi nói.
“Cậu có bạn gái chưa?” Kitaru hỏi.
“Giờ thì chưa.”
“Nhưng trước đó thì có rồi chứ?”
“Mới gần đây thôi.”
“Hai người chia tay rồi hả?”
“Đúng thế,” tôi nói.
“Tại sao lại chia tay?”
“Đó là một câu chuyện dài. Tớ không muốn tiếp tục mối quan hệ này.”
“Cô ấy để cậu đi luôn hả?”
Tôi lắc đầu. “Không, không hẳn.”
“Đó là lý do hai người chia tay?”
Tôi đã nghĩ về điều đó. “Đó là một phần thôi.”
“Nhưng cô ấy để cậu tiến tới bước ba* chứ?” (Bước ba là làm tình bằng bàn tay, ngón tay và miệng, cũng được coi như bước dạo đầu trước khi làm tình hoặc chỉ là hành động mơn trớn mà không tiến tới làm tình thực sự.)
“Cũng quanh quanh bước ba.”
“Chính xác thì hai người đã tiến xa tới đâu rồi?”
“Tớ không muốn nói tới chuyện ấy,” tôi nói.
“Đó chính là một trong những điều xấu hổ mà cậu đã nhắc tới sao?”
“Ừ,” tôi nói.
“Anh bạn, đời cậu phức tạp phết đấy,” Kitaru trả lời.
Lần đầu tiên tôi nghe Kitaru hát “Ngày hôm qua”, với phần lời điên rồ đó là khi cậu ấy đang trong buồng tắm tại nhà ở Denenchofu (trái với lời miêu tả thì nó chẳng phải một căn nhà tồi tàn trong một khu phố tồi tàn, mà là một căn nhà bình thường, trong một khu phố bình thường, một căn nhà cũ hơn nhưng lớn hơn nhà tôi ở Ashiya dù chẳng có gì nổi bật, nhưng tình cờ, chiếc ô tô trên đường lại là một chiếc Golf màu xanh đậm, mẫu mới ra). Bất cứ khi nào về đến nhà, Kitaru lại vứt hết mọi thứ rồi nhảy vào nhà tắm. Và một khi đã ngồi vào bồn rồi thì cậu ấy sẽ ở trong đó mãi mãi. Thế nên tôi thường kéo một cái ghể đẩu tròn đến sát phòng thay đồ và ngồi ở đó, nói chuyện với cậy ấy qua cái cửa trượt mở hé cỡ ba phân. Đó là cách duy nhất để tránh phải nghe mẹ Kitaru lầm bầm nói đi nói lại (chủ yếu là phàn nàn về đứa con trai kì lạ của bà và cậu ta cần phải học hành chăm chỉ hơn).
“Cái đám lời đó chả có nghĩa gì cả,” tôi nói với cậu. “Giống như kiểu cậu đang chế nhạo bài hát ‘Ngày hôm qua’ ấy.”
“Đừng có ra vẻ ta đây. Tớ không có chế nhạo bài hát này. Mà kể cả có thế, cậu nên nhớ rằng John yêu sự vô nghĩa và những trò chơi chữ. Đúng không nào?”
“Nhưng Paul mới là người viết nhạc và lời cho bài ‘Ngày hôm qua’.”
“Cậu chắc chứ?”
“Chắc chắn.” Tôi tuyên bố. “Paul đã viết bài hát và tự mình ghi âm trong phòng thu với một cây đàn ghi-ta. Phần bộ tứ đàn dây đã được ghép thêm vào sau đó, nhưng những thành viên khác của Beatles không hề can thiệp vào. Họ nghĩ nó quá yếu đuối cho một bài hát của Beatles.”
“Thật sao? Tớ không rành cái kiểu thông tin đặc quyền này cho lắm.”
“Đó không phải là thông tin đặc quyền. Đó là sự thật ai cũng biết,” tôi nói.
“Ai quan tâm chứ? Đó chỉ là tiểu tiết,” giọng Kitaru bình thản nói ra trong làn hơi nước. “Tớ hát trong bồn tắm nhà mình. Chẳng phát hành bản thu âm gì hết. Tớ không vi phạm tác quyền hay làm phiền một tâm hồn nào cả. Cậu không có quyền phàn nàn nhé.”
Và cậu ấy hát phần điệp khúc, giọng thật to và rõ. Kitaru chạm tới những nốt cao đặc biệt xuất sắc. Tôi có thể nghe thấy tiếng cậu nhẹ nhàng vỗ xuống nước trong bồn như đệm nhạc. Đáng lẽ ra tôi nên hát theo để cổ vũ nhưng lại chẳng thể nào hòa nhịp được. Ngồi đó, cùng nói chuyện qua lớp cửa kính, khi cậu ta ngâm mình trong bồn tắm suốt cả tiếng đồng hồ cũng chẳng vui đến thế.
“Nhưng sao cậu có thể ngâm mình trong bồn lâu như vậy?” tôi hỏi. “Người cậu không bị trương lên sao?”
“Khi ngâm mình trong bồn tắm thật lâu, tất cả những ý tưởng hay ho lại ùa đến,” Kitaru nói.
“Ý cậu là giống như phần lời cho bài ‘Ngày hôm qua’?”
“Ừm, đó một trong số chúng,” Kitaru đáp.
“Thay vì dành bao nhiêu thời gian nghĩ này nọ trong bồn tắm, không phải cậu nên ôn tập cho kì thi tuyển sinh sao?” tôi hỏi.
“Dào ôi, cậu làm mất hứng quá đấy. Mẹ tớ cũng nói y chang như vậy. Không phải cậu vẫn hơi trẻ để kiểu như nghe thấy giọng nói mách bảo thông thái gì đó trong đầu hay sao?”
“Nhưng cậu đã ôn thi hai năm rồi. Cậu không thấy mệt mỏi vì nó à?”
“Tất nhiên. Chắc chắn tớ sẽ vào đại học nhanh nhất có thể.”
“Thế sao không học hành chăm chỉ hơn?”
“Ừ thì,” cậu ấy trả lời, cố nặn từng chữ ra. “Nếu làm được thì tớ đã làm rồi.”
“Đại học là một cái ách nặng,” tôi nói. “Tớ đã hoàn toàn thất vọng khi vào học. Nhưng không vào thì thậm chí còn hơn cả một cái ách nữa.”
“Thế là tốt lắm rồi,” Kitaru nói. “Tớ chẳng còn đường lui.”
“Vậy sao cậu không chịu học?”
“Thiếu động lực,” cậu ấy nói.
“Động lực?” tôi nói. “Có thể đi hẹn hò với bạn gái không phải một động lực tốt hay sao?”
Có một cô gái mà Kitaru đã quen từ khi họ học chung tiểu học. Một người bạn gái thanh mai trúc mã, bạn có thể nói như vậy. Họ từng học cùng khối ở trường, nhưng không như Kitaru, cô ấy được tuyển thẳng vào đại học Sophia. Giờ cô học chuyên ngành văn học Pháp và tham gia câu lạc bộ tennis. Cậu ấy cho tôi xem một bức hình của cô, cực kỳ hấp dẫn. Cơ thể tuyệt đẹp và biểu cảm tươi vui. Nhưng dạo này cả hai không còn gặp nhau nữa. Họ đã nói chuyện và quyết định rằng tốt nhất là sẽ không hẹn hò cho tới khi Kitaru vượt qua kì thi tuyển sinh, để cậu ấy có thể tập trung học hành. Kitaru là người đã đề xuất điều đó. “Được thôi,” cô gái trả lời, “nếu đó là điều anh muốn.” Họ nói chuyện điện thoại rất nhiều nhưng chỉ gặp nhau nhiều nhất mỗi tuần một lần, và những buổi gặp gỡ đó lại giống như phỏng vấn hơn là hẹn hò bình thường. Họ uống trà rồi kể cho nhau nghe mình tình hình bản thân. Họ nắm tay và trao cho nhau một nụ hôn ngắn ngủi, đó là tất cả.
Kitaru không phải kiểu người bạn có thể coi là đẹp trai, nhưng cũng khá ưa nhìn. Cậu ấy gầy, tóc với quần áo thì đơn giản và phong cách. Chừng nào còn chưa nói gì, bạn sẽ nghĩ cậu ấy là một chàng trai thành thị nhạy cảm và lịch sự. Nhược điểm duy nhất của Kitaru là gương mặt, hơi dài và thanh tú, có thể mang lại ấn tượng rằng cậu ấy thiếu cá tính hoặc hơi yếu đuối. Nhưng chính thời khắc cậu ta mở miệng, mọi hiệu ứng tích cực kia đều sụp đổ như lâu đài cát dưới chân một con chó săn Labrador tăng động. Mọi người khiếp đảm bởi cái giọng Kansai của cậu thôi chưa đủ, nó lại còn the thé như dùi đâm. Sự tương phản với ngoại hình này của Kitaru thật quá sức chịu đựng, thậm chí ban đầu đối với tôi cũng khó lòng chấp nhận nổi.
“Này, Tanimura, cậu đang cô đơn và không có người yêu à?” Hôm sau Kitaru liền hỏi tôi.
“Tớ không hề phủ nhận,” tôi nói.
“Vậy để cậu đi chơi với bạn gái tớ thì thế nào?”
Tôi không hiểu ý cậu ta. “Cậu nói đi chơi với cô ấy là sao?”
“Đó là một cô gái tốt. Xinh đẹp, thành thật, thông minh như thế. Đi chơi với cô ấy cậu sẽ không hối hận đâu. Tớ đảm bảo.”
“Tớ chắc chắn sẽ không đi đâu,” tôi nói. “Tại sao tớ lại phải đi chơi với bạn gái cậu chứ? Chẳng có lý nào.”
“Vì cậu là một thằng tử tế,” Kitaru nói. “Nếu không tớ đã chẳng đề xuất. Erika và tớ cho tới giờ đã dành phần lớn cuộc đời cho nhau. Bọn tớ cứ tự nhiên mà trở thành một cặp, và mọi người xung quanh đều ủng hộ. Bạn bè, bố mẹ, thầy cô. Cặp đôi bé nhỏ nồng thắm và luôn ở bên nhau.”
Kitaru siết chặt bàn tay lại để minh họa.
“Nếu cả hai đều vào thẳng đại học, cuộc đời bọn tớ sẽ ấm áp và bình lặng, tuy nhiên vào thời điểm quan trọng tớ lại trượt đại học, và giờ thành ra thế này. Tớ không rõ chính xác tại sao, nhưng mọi thứ ngày càng trở nên tồi tệ. Tớ chẳng trách ai vì chuyện này cả - tất cả đều là lỗi của tớ mà thôi.”
Tôi lắng nghe cậu ấy trong im lặng.
“Vậy nên tớ đành phải phân thân hai nửa,” Kitaru nói. Cậu ta kéo hai tay ra.
“Như thế nào cơ?” tôi hỏi.
Cậu ấy nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay một giây rồi nói. “Ý tớ là một phần của tớ, giống như lo lắng ấy, cậu hiểu không? Nghĩa là tớ sắp nhập học mấy trường luyện thi chết tiệt, ôn tập cho những kì thi tuyển sinh chết tiệt, trong khi Erika thì đang vui vẻ ở đại học. Chơi tennis, làm bất cứ thứ gì. Cô ấy quen bạn mới, rồi có thể đang hẹn hò với vài thằng khác, đó là tất cả tớ biết. Khi nghĩ về tất cả những điều đó, tớ thấy bị bỏ rơi. Giống như tâm trí bị sương mờ che phủ. Cậu hiểu ý tớ chứ?”
“Tớ đoán thế,” tôi nói.
“Nhưng một phần khác trong tớ lại thấy - nhẹ nhõm? Nếu chúng tớ cứ tiếp tục thế này, chẳng có vấn đề hay bất cứ chuyện gì hết, một cặp đẹp đôi cứ thế suôn sẻ xuôi theo dòng đời, giống như… tốt nghiệp đại học, kết hôn, trở thành một cặp vợ chồng hạnh phúc mà ai cũng thấy mừng, có hai đứa con điển hình, cho chúng theo học trường tiểu học Denenchofu danh giá lâu đời, đi chơi bên bờ sông Tama vào các ngày chủ nhật, vân vân và vân vân… Tớ không nói cuộc đời như thế là tồi tệ. Nhưng tớ thắc mắc, cậu biết đấy, liệu cuộc sống có thực sự đơn giản, dễ chịu như thế không. Có lẽ bọn tớ tốt nhất nên chia làm đôi ngả, và nếu phát hiện ra không thể sống thiếu nhau, thì hai đứa sẽ lại về bên nhau.”
“Vậy cậu cho rằng mọi thứ cứ suôn sẻ và dễ chịu là một vấn đề sao? Thật thế ư?”
“Ừ, nói chung là thế đấy.”
“Nhưng tại sao tớ lại phải đi chơi với bạn gái cậu?” tôi hỏi.
“Tớ nghĩ rằng, nếu cô ấy phải đi chơi với những gã khác, thì thà đó là cậu còn hơn. Vì tớ biết cậu. Và cậu có thể cho kể cho tớ biết, kiểu như cập nhật thông tin rồi các thứ ấy.”
Điều đó chẳng có nghĩa lý gì với tôi cả, dù tôi thừa nhận rằng mình khá hứng thú với ý tưởng gặp Erika. Tôi cũng muốn tìm hiểu xem tại sao một cô gái xinh đẹp như thế lại hẹn hò với một gã kì quặc như Kitaru. Tôi hay có chút xấu hổ khi ở bên người lạ, nhưng chẳng bao giờ thiếu sự tò mò.
“Hai người tiến xa tới đâu rồi?” tôi hỏi.
“Ý cậu là làm tình ấy hả?” Kitaru nói.
“Ừ. Hai người đã làm tới cùng chưa?”
Kitaru lắc đầu. “Tớ không thể, hiểu chứ? Tớ đã biết cô ấy từ khi còn là một đứa trẻ, và khá là xấu hổ, cậu biết đấy, để giả vờ như hai đứa mới chỉ bắt đầu, rồi cởi đồ cô ấy ra, vuốt ve, chạm vào cô ấy hay gì đi nữa. Nếu đó là đứa con gái khác, tớ thấy không thành vấn đề, nhưng đặt tay xuống đáy quần cô ấy, chỉ nghĩ về việc làm chuyện đó với cô ấy thôi-tớ không biết nữa-đã có vẻ không đúng rồi. Cậu hiểu chứ?”
Tôi không hiểu.
“Tớ không thể giải thích rõ được,” Kitaru nói. “Giống như khi tự sướng, cậu thường tưởng tượng về những cô gái thật, đúng không?”
“Có lẽ,” tôi nói.
“Nhưng tớ không thể nghĩ đến Erika được. Nó giống như kiểu làm điều đó là sai trái ấy, cậu hiểu chứ? Thế nên khi tự sướng, tớ liền nghĩ đến những đứa con gái khác. Ai đó mà tớ cũng chẳng thích đến mức ấy. Cậu nghĩ sao?”
Tôi đã nghĩ cẩn thận nhưng vẫn chẳng đi đến được bất cứ kết luận nào cả. Tôi chẳng hiểu gì về thói quen thủ dâm của người khác. Có những vấn đề của chính tôi mà tôi còn chẳng hiểu được.
“Dù sao cứ đi chơi cùng một lần đi, cả ba đứa mình,” Kitaru nói. “Rồi cậu có thể xem xét cẩn thận.”
Ba người chúng tôi- tôi, Kitaru, và bạn gái cậu ấy, tên đầy đủ là Erika Kuritani-đã gặp nhau vào một chiều chủ nhật, trong quán cà phê gần ga Denenchofu. Cô ấy cao gần bằng Kitaru, hơi rám nắng, gọn gàng trong một chiếc áo trắng ngắn tay được là phẳng phiu và váy ngắn xanh dương ôm sát. Giống như mẫu hình hoàn hảo của một nữ sinh đại học thượng lưu khuê các. Cô ấy quyến rũ y như trong hình, nhưng điều mà cá nhân tôi thực sự bị cuốn hút, lại do khí chất tự nhiên tỏa ra từ cô hơn là vẻ ngoài xinh đẹp. Cô ấy hoàn toàn đối lập với Kitaru, nếu so sánh thì hơi mờ nhạt.
“Mình rất vui vì Aki có một người bạn,” Erika nói với tôi. Tên riêng của Kitaru là Akiyoshi. Cô ấy là người duy nhất trên thế gian gọi cậu ấy là Aki.
“Đừng có phóng đại, mình có cả đống bạn,” Kitaru nói.
“Không, cậu làm gì có,” Erika nói. “Người như cậu lấy đâu ra bạn. Cậu sống ở Tokyo mà lại nói tiếng Kansai, và mỗi lần mở miệng ra là lại nhắc đi nhắc lại mấy chuyện phiền phức về đội Những con hổ Hanshin và các nước cờ tướng. Kẻ kì quặc như cậu chẳng thể nào hòa hợp với những người bình thường được đâu.”
“Ồ, nếu cậu định nói về chuyện này thì anh chàng đây cũng khá kì quặc đấy.” Kitaru chỉ vào tôi. “Cậu ấy đến từ Ashiya mà lại chỉ nói tiếng Tokyo.”
“Chuyện đó thì phổ biến hơn nhiều,” Erika nói. “Ít nhất nó còn phổ biến hơn là ngược lại.”
“Gượm đã, thế này đúng là phân biệt đối xử văn hóa rồi,” Kitaru nói. “Các nền văn hóa đều bình đẳng, cậu biết chứ? Tiếng Tokyo cũng đâu có tốt hơn Kansai.”
“Có thể chúng bình đẳng,” Erika nói, “nhưng từ thời Minh Trị Duy Tân cách mọi người nói ở Tokyo đã là tiêu chuẩn cho tiếng Nhật. Ý mình là, đã có ai từng dịch ‘Franny và Zooey’ ra tiếng Kansai chưa?”
“Nếu họ dịch thì chắc chắn tớ sẽ mua,” Kitaru nói.
Tôi cũng sẽ mua, tôi đã nghĩ thế nhưng vẫn giữ im lặng.
Thay vì để bị lún sâu hơn vào cuộc tranh luận này, Erika Kuritani khéo léo chuyển sang chủ đề khác.
“Có một cô gái trong câu lạc bộ tennis của mình cũng đến từ Ashiya đấy,” cô quay sang và nói với tôi.
“Eiko Sakurai. Liệu cậu có tình cờ biết cô ấy không?”
“Có,” tôi nói. Eiko Sakurai là một cô gái cao lênh khênh, có bố mẹ làm quản lý một sân gôn lớn. Kiêu ngạo, ngực phẳng với một cái mũi tức cười và tính cách thì chẳng có gì tốt đẹp. Eiko chơi tennis rất giỏi. Và nếu được thì tôi chẳng đời nào mong gặp lại cô ta hết.
“Cậu ấy là một gã tốt, và giờ vẫn chưa có bạn gái đâu,” Kitaru nói với Erika. “Ngoại hình nhìn cũng ổn, tính tình lại tốt, cái gì cũng biết. Cậu ấy gọn gàng và sạch sẽ như vậy, như em thấy đấy, chả có bệnh tật gì hết. Phải nói là một chàng trai trẻ đầy hứa hẹn.”
“Được rồi,” Erika nói. “Có mấy thành viên mới của câu lạc bộ chúng em rất đáng yêu, mình sẽ giới thiệu cho cậu ấy.”
“Không, ý mình không phải thế,” Kitaru nói. “Cậu có thể hẹn hò với cậu ấy được không? Mình vẫn chưa đỗ đại học nên không thể hẹn hò với cậu theo cách mình muốn được. Cậu có thể hẹn hò với cậu ấy thay vì mình. Và mình sẽ không phải lo lắng gì nữa.”
“Cậu nói không phải lo lắng nữa là sao?” Erika hỏi.
“Ý mình là mình hiểu cả hai người, và mình thấy sẽ tốt hơn nếu cậu hẹn hò với cậu ấy thay vì mấy gã mình chưa từng gặp mặt.”
Erika nhìn chằm chằm vào Kitaru giống như không thể tin vào mắt mình.
Cuối cùng, cô ấy nói. “Vậy nên cậu mới nói rằng, mình đi hẹn hò với người khác cũng được nếu đó là Tanimura đây? Cậu đang nghiêm túc gợi ý rằng bọn mình nên đi hẹn hò với nhau đấy hả?”
“Này, nó cũng có phải một ý tưởng kinh khủng gì đâu? Hay là cậu đã đi chơi với thằng khác rồi?”
“Không, chẳng có ai hết,” Erika nói với giọng trầm tĩnh.
“Vậy tại sao không hẹn hò với cậu ấy? Có thể coi là một kiểu giao lưu văn hóa cũng được mà.”
“Giao lưu văn hóa,” Erika lặp lại. Cô ấy nhìn vào tôi.
Hình như có nói cũng chẳng giúp gì được, thế nên tôi đã giữ im lặng. Tôi cầm chiếc thìa cà phê trong tay, nghiên cứu thiết kế trên nó như thể một người phụ trách bảo tàng đang nghiên cứu một tạo tác từ hầm mộ Ai Cập.
“Giao lưu văn hóa? Cái đó nghĩa là sao?” cô ấy hỏi Kitaru.
“Giống như mang đến một góc nhìn khác không quá tồi tệ cho chúng ta…”
“Đó là cái ý tưởng giao lưu văn hóa của cậu sao?”
“Ừ, ý mình là…”
“Được rồi,” Erika Kuritani nói một cách kiên định. Nếu có một chiếc bút chì ở đó, tôi sẽ nhặt lên rồi bẻ làm hai. “Nếu cậu nghĩ chúng ta nên làm như thế, Aki, thế cũng được. Cứ làm cái giao lưu văn hóa đó đi.”
Cô ấy nhấp một ngụm trà, đặt lại chiếc tách lên trên đĩa, quay sang tôi và mỉm cười.
“Aki đã đề nghị chúng ta làm điều này thì Tanimura, hãy cùng hẹn hò nhé. Nghe cũng vui đấy. Khi nào cậu rảnh?”
Tôi chẳng thể nói nên lời. Không thể tìm được điều nên nói trong những thời khắc quyết định là một trong những vấn đề của tôi.
Erika lấy một cuốn sổ da đỏ từ túi mình, mở ra và kiểm tra lịch trình. “Thứ bảy thì sao?” cô hỏi.
“Mình không có kế hoạch gì cả,” tôi nói.
“Vậy thứ bảy nhé. Chúng ta nên đi đâu nhỉ?”
“Cậu ấy thích xem phim,” Kitaru nói. “Giấc mơ của cậu ấy là một ngày nào đó sẽ viết kịch bản phim.”
“Vậy hãy đi xem phim. Chúng ta nên xem phim loại nào? Mình sẽ để cậu lựa chọn, Tanimura. Mình không thích phim kinh dị, nhưng các thể loại khác thì sao cũng được.”
“Cô ấy đúng là một con mèo nhát gan,” Kitaru nói với tôi. “Khi bọn tớ còn nhỏ và đi nhà ma ở Korakuen, cô ấy đã nắm lấy tay mình và-”
“Xem phim xong hãy cùng nhau đi ăn một bữa thật ngon nhé,” Erika ngắt lời. Cô ấy viết số điện thoại của mình lên một tờ giấy từ sổ tay và đưa cho tôi. “Khi nào quyết định được thời gian và địa điểm thì cậu hãy gọi cho mình được không?”
Trước giờ tôi đâu có điện thoại (chuyện này đã xảy ra rất lâu trước cả khi điện thoại vẫn còn hiếm như tia sáng yếu ớt cuối chân trời), nên tôi đưa cho cô ấy số của quán cà phê nơi tôi và Kitaru làm việc. Tôi liếc nhìn đồng hồ.
“Xin lỗi nhưng giờ mình phải đi rồi,” tôi nói vui vẻ nhất có thể. “Mình có một báo cáo phải hoàn thành vào ngày mai.”
“Không hoãn được sao?” Kitaru nói. “Chúng mình mới tới mà. Tại sao cậu không ngồi đây để có thể nói chuyện nhiều hơn? Có một quán mì rất tuyệt ở ngay góc phố kia đấy.”
Erika không có ý kiến gì. Tôi đặt tiền cốc cà phê của mình lên bàn và đứng dậy. “Đó là một bản báo cáo quan trọng,” tôi giải thích, “nên tớ thực sự không thể trì hoãn được.” Thực ra nó cũng chẳng gấp đến nỗi thế.
“Mình sẽ gọi cho cậu vào ngày mai hoặc ngày kia,” tôi nói với Erika.
“Mình sẽ chờ,” cô ấy nói, một nụ cười tuyệt đẹp nở trên môi. Một nụ cười như thế chí ít với tôi thật là không tưởng.
Tôi rời quán cà phê, vừa đi bộ đến ga tàu vừa thắc mắc mình đang làm cái quái gì vậy. Nghiễn ngẫm về cách các thứ diễn ra-sau khi mọi chuyện đều đã được quyết định- là một vấn đề kinh niên khác của tôi.
Thứ bảy đó, Erika và tôi gặp nhau ở Shibuya để xem một bộ phim của Woody Allen có bối cảnh tại New York. Tự dưng tôi lại có linh cảm rằng cô ấy sẽ thích những bộ phim của Woody Allen. Và tôi khá chắc chắn rằng Kitaru chưa từng dẫn cô ấy đi xem lần nào. May mắn thay, đó là một bộ phim hay, và chúng tôi đều cảm thấy vui vẻ khi ra khỏi rạp chiếu.
Chúng tôi đi dạo quanh những con phố nhập nhoạng tối ít lâu, rồi tới một cửa hàng Ý nhỏ nằm ở Sakuragaoka và ăn pizza với rượu vang Chianti. Đó là một cửa bình thường, giá cả vừa phải. Ánh sáng dịu dàng với những ngọn nến trên bàn. (Phần lớn nhà hàng Ý hồi đó đều dùng khăn trải bàn kẻ ca rô và thắp nến trang trí.) Chúng tôi đã nói đủ thứ chuyện, đúng kiểu hội thoại mà bạn sẽ chờ đợi ở hai sinh viên năm hai trong buổi hẹn hò đầu tiên (giả như bạn thực sự coi đây là một buổi hẹn hò.) Bộ phim vừa xem, cuộc sống đại học, sở thích. Cả hai nói chuyện vui vẻ hơn cả tôi mong đợi và cô còn bật cười lớn vài lần nữa. Tôi không muốn tỏ vẻ khoe khoang, nhưng hình như tôi có sở trường làm cho các cô gái cười.
“Mình nghe Aki nói cậu mới chia tay bạn gái thời cấp ba cách đây không lâu?” Erika hỏi tôi.
“Ừ,” tôi đáp lại. “Bọn mình đã hẹn hò gần ba năm, nhưng chuyện không thành. Thật không may.”
“Aki nói chuyện không thành vì tình dục. Thế cô ấy không - nói như nào nhỉ - cho cậu điều cậu muốn sao?”
“Đó là một phần. Nhưng không phải tất cả. Nếu mình thực sự yêu cô ấy, mình mình có thể kiên nhẫn được. Ý mình là nếu chắc chắn rằng mình yêu cô ấy. Nhưng mà mình lại không.”
Erika gật đầu.
“Kể cả bọn mình có làm chuyện ấy tới cùng thì mọi chuyện cũng sẽ kết thúc như thế mà thôi,” tôi nói. “Mình nghĩ đó là chuyện không thể tránh được.”
“Chuyện đó khó khăn với cậu lắm đúng không?” cô hỏi.
“Khó khăn gì cơ?”
“Bỗng dưng lại một mình sau bao lâu yêu nhau.”
“Cũng thỉnh thoảng,” tôi thành thật nói.
“Nhưng có thể vượt qua khó khăn kiểu này, trải nghiệm cô đơn là tất yếu khi cậu còn trẻ thì sao? Một phần của quá trình trưởng thành ấy?”
“Cậu nghĩ thế sao?”
“Tồn tại qua những mùa đông khắc nghiệt khiến cái cây lớn mạnh hơn, những vân gỗ bên trong cũng vì thế mà bó chặt hơn.”
Tôi cố tưởng tượng ra những vân gỗ bên trong mình. Nhưng điều duy nhất tôi có thể hình dung là một lát bánh Baumkuchen còn thừa, loại bánh vòng như vân gỗ bên trong như thế.
“Mình đồng ý rằng mọi người cần những giai đoạn thế này trong cuộc đời,” tôi nói. “Thậm chí còn tốt hơn nếu như họ biết rằng, đến một ngày nào đó điều này sẽ kết thúc.”
Cô ấy mỉm cười. “Đừng lo lắng. Mình biết cậu sẽ sớm gặp một người tốt thôi.”
“Hi vọng là vậy,” tôi đáp.
Erika suy nghĩ điều gì đó trong khi tôi ăn pizza.
“Tanimura, mình muốn xin cậu lời khuyên về vài chuyện. Được chứ?”
“Tất nhiên,” tôi nói. Có một vấn đề khác mà tôi hay gặp phải nữa là: những người vừa mới gặp lại muốn xin tôi lời khuyên về những chuyện quan trọng. Và tôi khá chắc chắn rằng điều mà Erika muốn hỏi chẳng dễ chịu gì.
“Mình đang bối rối,” cô ấy bắt đầu.
Mắt cô đảo qua lại như một con mèo đang kiếm tìm gì đó.
“Mình biết cậu cũng đã biết chuyện này rồi, nhưng dù đã ôn lại đến năm thứ hai cho kì thi tuyển sinh mà Aki vẫn chẳng chịu học hành gì cả. Cậu ấy cũng bỏ học ở trường dự bị rất nhiều. Nên mình chắc chắn cậu ấy sẽ lại trượt năm tới mà thôi. Nếu định thi vào một trường thấp hơn thì cũng có thể đỗ, nhưng cậu ấy đã toàn tâm toàn ý chọn Waseda rồi. Cậu ấy chẳng thèm nghe mình hay bố mẹ gì cả. Nó giống như một nỗi ám ảnh… Cậu ấy thực sự nghĩ rằng cứ học chăm chỉ thì sẽ đỗ được Waseda, còn bản thân lại không.”
“Sao cậu ấy không chịu học chăm hơn?”
“Cậu ấy thực sự tin rằng sẽ đỗ kì thi tuyển sinh đó nếu vận may đứng về phía mình,” Erika nói. “Còn cái việc học hành là chuyện lãng phí thời gian.” Cô ấy thở dài và tiếp tục, “Hồi tiểu học cậu ấy luôn đứng đầu lớp về thành tích học tập. Nhưng đến khi vào cấp hai thì thứ hạng bắt đầu trượt dốc. Cậu ấy có hơi kiểu thần đồng nên tính cách chẳng thể nào quen với việc ngày ngày học gạo. Cậu ấy thà buông xuôi rồi tự mình làm những chuyện điên rồ. Mình thì hoàn toàn ngược lại. Mình không tỏa sáng được như thế, nhưng luôn luôn xác định nghiêm túc và hoàn thành mọi việc.”
Tôi chưa từng học hành quá chăm chỉ và đỗ đại học luôn năm đầu tiên. Có lẽ vận may đã ở bên tôi rồi.
“Mình rất thích Aki,” cô ấy tiếp tục. “Cậu ấy có rất nhiều những phẩm chất tuyệt vời. Nhưng đôi lúc mình rất khó mà hòa hợp được với kiểu nghĩ quá khích của cậu ấy. Học tiếng Kansai. Tại sao một người sinh ra và lớn lên ở Tokyo lại đâm đầu vào học tiếng Kansai và nói nó suốt ngày? Mình không hiểu, mình thực sự không hiểu. Đầu tiên mình còn nghĩ đó là một trò đùa, nhưng hóa ra không phải. Cậu ấy cực kì nghiêm túc.”
“Mình nghĩ cậu ấy muốn có một nhân cách khác, được trở thành một người hoàn toàn khác bản thân mình từ trước đến giờ,” tôi nói.
“Đó là lí do cậu ấy chỉ nói tiếng Kansai sao?”
“Mình đồng ý với cậu rằng đó là một cách triệt để khi đối mặt với nó.”
Erika cầm lát pizza và cắn một miếng cỡ to bằng con tem bưu chính lớn. Cô ấy nhai một cách thận trọng trước khi nói.
“Tanimura, mình hỏi cậu chuyện này vì chẳng có ai để nói cả. Cậu không ngại chứ?”
“Tất nhiên là không rồi,” tôi nói. Tôi còn có thể nói thế nào được nữa?
“Theo lẽ thường thì,” cô nói, “khi một chàng trai hẹn hò cùng một cô gái trong một thời gian dài và hiểu quá rõ về nhau, chàng trai sẽ có khát khao thể xác với cô gái đó, đúng không?”
“Theo lẽ thường thì, mình sẽ nói là có.”
“Nếu họ hôn nhau, anh ấy có muốn tiến xa hơn không?”
“Bình thường thì chắc chắn rồi.”
“Cậu cũng thấy thế chứ?”
“Tất nhiên,” tôi nói.
“Nhưng Aki thì không. Khi bọn mình ở bên nhau riêng tư, cậu ấy chẳng muốn tiến xa gì cả.”
Phải mất một lúc tôi mới chọn được những từ ngữ phù hợp. “Đó là chuyện cá nhân,” cuối cùng tôi nói. “Mọi người đều có những cách riêng để đạt được điều mình muốn. Kitaru thích cậu rất nhiều-đó là một sự cho đi- nhưng mối quan hệ của hai người quá thân thiết và dễ chịu nên cậu ấy không thể tiến đến bước tiếp theo, theo như cách phần lớn mọi người làm được.”
“Cậu thực sự nghĩ thế sao?”
Tôi gật đầu. “Nói thật thì mình cũng không thực sự hiểu lắm. Mình chưa bao giờ tự mình trải nghiệm điều này. Mình chỉ đang nói rằng điều đó là có thể.”
“Đôi lúc cứ như cậu ấy chẳng có chút ham muốn nào với mình cả.”
“Mình chắc chắn là có đấy. Nhưng có lẽ cậu ấy hơi xấu hổ khi thừa nhận điều đó.”
“Nhưng bọn mình đã hai mươi, đã trưởng thành rồi. Đủ lớn để không phải xấu hổ nữa.”
“Có những người trưởng thành nhanh hơn người khác một chút mà,” tôi nói.
Erika suy nghĩ về điều này. Cô ấy có vẻ là tuýp người luôn đối mặt trực tiếp với mọi chuyện.
“Mình nghĩ Kitaru thực sự đang tìm kiếm điều gì đó,” tôi tiếp tục. “Theo con đường riêng, với tốc độ riêng của cậu ấy. Có điều mình không nghĩ rằng cậu ấy đã biết được nó là gì hay chưa. Đó là lí do cậu ấy chẳng thể làm gì hết. Nếu cậu không biết mình đang tìm kiếm điều gì, thì cũng không dễ để tìm ra nó đâu.”
Erika ngẩng đầu lên và nhìn thẳng vào mắt tôi. Ngọn lửa của cây nến phản chiếu trong đôi mắt đen, nhỏ và sáng lấp lánh của cô ấy. Nó đẹp đến mức tôi phải nhìn đi chỗ khác.
“Tất nhiên, cậu biết rõ về cậu ấy hơn mình,” tôi quả quyết.
Cô ấy lại thở dài lần nữa.
“Thực ra, mình đang qua lại với một người khác ngoài Aki,” cô ấy nói. “Một chàng trai trong câu lạc bộ tennis, hơn mình một tuổi.”
Đến lượt tôi giữ im lặng.
“Mình thực sự yêu Aki, và mình không nghĩ rằng có thể cảm thấy thế với bất cứ ai nữa. Bất cứ khi nào mình ở xa cậu ấy, mình lại thấy nhói đau ở ngực, luôn cùng một chỗ. Thật đấy. Có một chỗ trong trái tim mình chỉ dành cho cậu ấy. Nhưng cùng lúc đó mình lại có thôi thúc mãnh liệt bên trong rằng hãy thử gì đó khác đi, thử tiếp xúc với mọi loại người. Nó khơi dậy trí tò mò và khát khao biết nhiều thêm nữa. Đó là một thứ cảm xúc tự nhiên mà dù có cố gắng bao nhiêu, mình không thể kìm nén được.”
Tôi hình dung ra một cái cây khỏe mạnh đang mọc lan ra ngoài chiếc chậu nó được trồng trong đó.
“Khi nói rằng mình đang bối rối, ý mình chính là thế đấy.”
“Vậy cậu nên nói cho Kitaru chính xác cảm giác của mình,” tôi nói. “Nếu cậu giấu diếm chuyện đang quen một người khác, và để phát hiện ra rồi thì thế nào cũng sẽ tổn thương cậu ấy. Mình không muốn như vậy.”
“Nhưng liệu cậu ấy có thể chấp nhận không? Sự thật rằng mình đang hẹn hò với người khác ấy?”
“Mình cho rằng cậu ấy sẽ hiểu cho cảm giác của cậu thôi,” tôi nói.
“Cậu nghĩ thế sao?”
“Mình nghĩ thế,” tôi đáp.
Tôi phát hiện ra rằng Kitaru sẽ hiểu cho lỗi lầm của cô ấy, vì chính cậu ấy cũng thấy vậy. Họ thực sự có chung cảm giác. Nhưng tôi vẫn không hoàn toàn tự tin rằng cậu ấy sẽ bình tĩnh mà chấp nhận được điều Erika đang thực sự làm (hoặc có thể làm). Đối với tôi cậu ấy không phải là một người mạnh mẽ đến thế. Nhưng sẽ còn tàn nhẫn hơn nếu cô ấy cứ giữ bí mật hoặc lừa dối Kitaru.
Erika nhìn chằm chằm vào ngọn lửa nến đang chập chờn trong gió từ điều hòa. “Mình thường có cùng một giấc mơ,” cô ấy nói. “Aki và mình ngồi trên một con tàu. Một chuyến đi dài trên một con tàu lớn. Bọn mình cùng nhau ngồi trong một cabin nhỏ, lúc đó tối muộn rồi, và qua một cái cửa trên nóc tàu hai đứa có thể thấy trăng tròn. Nhưng mặt trăng đó lại bằng đá tinh khiết, trong suốt. Và nửa đáy thì chìm trong biển. ‘Nhìn giống mặt trăng quá,’ Aki nói với mình, ‘nhưng thực ra nó làm bằng băng và chỉ dày hai mươi phân thôi. Nên khi mặt trời mọc vào buổi sáng nó sẽ tan chảy hết. Giờ còn cơ hội thì cậu nên nhìn kĩ vào.’ Mình đã mơ giấc mơ này rất nhiều lần. Đó là một giấc mơ đẹp. Luôn là cùng một mặt trăng. Luôn dày hai mươi phân. Mình đang dựa vào Aki, chỉ có hai đứa thôi, những ngọn sóng dịu dàng vỗ nhẹ bên ngoài. Nhưng mỗi lần tỉnh dậy mình lại thấy buồn không chịu nổi.”
Erika Kuritani im lặng một lúc. Rồi cô ấy lại nói. “Mình đã nghĩ rằng sẽ tuyệt vời biết bao nếu như Aki và mình có thể tiếp tục ở trên chuyến tàu đó mãi mãi. Tối nào chúng mình cũng ôm chặt nhau và nhìn chăm chằm qua ô cửa trên nóc tàu ngắm mặt trăng bằng băng đó. Trời trở sáng, mặt trăng sẽ tan chảy, và đến đêm nó lại xuất hiện. Nhưng có thể sẽ không như vậy. Có thể một đêm mặt trăng sẽ không còn ở đó. Ý nghĩ đó làm cho mình sợ hãi. Mình hoảng hốt như đang thực sự cảm thấy cơ thể mình co lại.”
Khi tôi gặp Kitaru tại quán cà phê ngày hôm sau, cậu ấy hỏi tôi về tình hình buổi hẹn.
“Cậu hôn cô ấy chứ?”
“Không đời nào,” tôi nói.
“Đừng lo - tớ sẽ không phát rồ nếu cậu làm thế đâu,” cậu ấy nói.
“Tớ chẳng làm gì như thế cả.”
“Cậu không nắm tay cô ấy sao?”
“Không, tớ không nắm tay cô ấy.”
“Vậy cậu đã làm gì?”
“Bọn tớ đi xem một bộ phim, đi dạo, ăn tối và nói chuyện,” tôi nói.
“Thế thôi hả?”
“Thường thì cậu đừng có cố gắng tiến quá nhanh trong lần hẹn đầu tiên.”
“Thật sao?” Kitaru nói. “Tớ chưa bao giờ đi hẹn hò thường xuyên nên không biết.”
“Nhưng tớ đã rất vui khi ở bên cô ấy. Nếu đó là bạn gái mình, tớ sẽ không bao giờ để cô ấy rời xa đâu.”
Kitaru đắn đo. Cậu ấy định nói điều gì nhưng lại nghĩ kĩ hơn.
“Vậy hai người đã ăn gì?” cuối cùng cậu ấy hỏi.
Tôi kể cho Kitaru về pizza và rượu vang Chianti.
“Pizza và Chianti?” Cậu ấy tỏ vẻ kinh ngạc. “Tớ không hề biết rằng cô ấy thích pizza. Bọn tớ chỉ đến mấy quán mì hoặc ăn những bữa tối rẻ tiền. Rượu ư? Tớ thậm chí còn chẳng biết rằng cô ấy có thể uống cơ.”
Kitaru không bao giờ động đến rượu.
“Rõ ràng là có vài chuyện cậu không biết về cô ấy nhỉ,” tôi nói.
Tôi đã trả lời tất cả các câu hỏi về buổi hẹn. Về phim Woody Allen (theo như yêu cầu tôi đã tóm tắt lại cả cốt truyện), bữa ăn (giá tiền hóa đơn, chúng tôi có chia đôi hay không), cô ấy đã mặc gì (váy cotton trắng, tóc búi lên), cô ấy mặc đồ lót kiểu gì (làm sao tôi biết được?), chúng tôi đã nói chuyện gì. Tôi không nói gì về việc cô ấy đang hẹn hò với gã khác. Tôi cũng không nhắc gì đến giấc mơ về mặt trăng bằng băng.
“Các cậu quyết định khi nào đi hẹn lần hai chưa?”
“Không,” tôi nói.
“Tại sao? Cậu thích cô ấy cơ mà, phải không?”
“Cô ấy tuyệt vời. Nhưng bọn tớ không thể tiếp tục thế này được. Ý mình là, cô ấy là bạn gái cậu, đúng không? Cậu nói hôn cô ấy cũng được, nhưng tớ không thể nào làm thế.”
Kitaru đắn đo thêm chút nữa. “Cậu biết gì không?” cuối cùng cậu ấy nói. “Tớ đã đi gặp một bác sĩ trị liệu từ cuối năm trung học. Bố mẹ tớ, các giáo viên đều nói rằng tớ nên đi khám. Vì ở trường có những chuyện tớ cứ làm hết lần này đến lần khác. Cậu biết đấy - không phải những chuyện bình thường. Tuy nhiên tớ thấy đến gặp bác sĩ cũng chẳng ích gì. Theo như lý thuyết thì cũng có vẻ tốt đấy, nhưng mấy ông bác sĩ đó đếch thèm để tâm đâu. Họ chỉ nhìn vào cậu như kiểu đã biết hết chuyện gì đang xảy ra, rồi bắt cậu nói mãi mà chỉ ngồi nghe thôi. Anh bạn, như thế thì tớ cũng có thể làm được.”
“Giờ cậu vẫn đi gặp bác sĩ trị liệu sao?”
“Ừ. Hai lần một tháng. Giống như ném tiền qua cửa sổ, nếu cậu muốn biết. Erika không nói với cậu chuyện này sao?”
Tôi lắc đầu.
“Nói cho cậu sự thật, tớ không hiểu cách nghĩ của mình thì có gì mà kì quặc. Với tớ, nó cũng giống như đang làm những chuyện bình thường theo cách thông thường mà thôi. Nhưng mọi người nói rằng hầu hết mọi thứ tớ làm đều kì quặc.”
“À, chắc chắn có vài điều về cậu không hề bình thường đâu,” tôi nói.
“Cái nào cơ?”
“Như cái giọng Kansai của cậu.”
“Có thể cậu đúng,” Kitaru thừa nhận. “Cái đó hơi bất thường thật.”
“Người bình thường sẽ chẳng làm tới mức đó đâu.”
“Ừ, cậu nói đúng.”
“Nhưng theo tớ thì, dù những việc cậu làm có không bình thường đi nữa, nó cũng chẳng làm phiền ai hết.”
“Giờ thì chưa.”
“Thế nó làm sao?” tôi nói. Tôi hơi cáu (vì sao hoặc với ai thì chẳng biết nữa). Tôi có thể cảm nhận được giọng mình trở nên gay gắt dần lên. “Nếu cậu không làm phiền ai thì làm sao? Cậu muốn nói tiếng Kansai thì cậu nên nói. Cứ làm đi. Cậu không muốn ôn thi đại học nữa? Thế thì đừng học. Cậu không thấy cứ như đang dán tay vào quần lót Erika Kuritani hay sao? Ai bảo là cậu phải làm gì chứ? Đây là cuộc đời cậu. Cậu nên làm điều cậu muốn và quên phứt chuyện người khác nghĩ gì đi.”
Kitaru, há hốc mồm ra rồi nhìn tôi chằm chằm một cách sửng sốt. “Cậu biết gì không, Tarimura? Cậu đúng là một thằng tử tế. Dù đôi lúc hơi bình thường quá, cậu biết chứ?”
“Cậu định làm gì?” tôi nói. “Cậu không thể thay đổi nhân cách của mình được.”
“Chính xác. Cậu không thể thay đổi nhân cách. Đó là điều tớ đang cố nói.”
“Nhưng Erika là một cô gái tuyệt vời,” tôi nói. “Cô ấy thực sự quan tâm đến cậu. Dù cậu có làm gì cũng đừng để mất cô ấy. Cậu sẽ không bao giờ tìm được một cô gái tốt như thế nữa đâu.”
“Tớ biết. Cậu không cần phải nói,” Kitaru đáp. “Nhưng chỉ biết thôi cũng chẳng ích gì.”
Hai tuần sau, Kitaru bỏ việc ở quán cà phê. Tôi nói là bỏ, nhưng cậu ấy chỉ bất ngờ không xuất hiện nữa. Cậu ấy không giữ liên lạc, không nhắc gì đến việc nghỉ phép. Và đó là trong mùa bận rộn nhất của quán nên ông chủ đã khá tức giận. Kitaru còn một tuần lương nữa, nhưng cậu ấy đã không đến nhận. Cậu ấy chỉ đơn giản mà biến mất. Phải nói là điều đó đã làm tôi thấy tổn thương. Tôi đã nghĩ rằng chúng tôi là bạn tốt, thế nên thật khó khăn khi bỗng dưng lại cắt đứt hoàn toàn như vậy. Tôi đã không có một người bạn nào khác ở Tokyo.
Hai ngày cuối cùng trước khi biến mất, Kitaru trở nên im lặng một cách lạ thường. Cậu ấy không nói nhiều khi cùng tôi trò truyện. Và rồi cậu ấy bỏ đi và biến mất. Tôi đã có thể gọi cho Erika Kuritani để hỏi xem cậu ấy ở đâu, nhưng lại chẳng thể làm như thế. Tôi nghĩ rằng điều xảy ra giữa hai người đó là chuyện riêng của họ, và sẽ chẳng hay ho gì nếu tôi cứ dính líu thêm chút nào nữa như thế này. Bằng cách này hay cách khác, tôi buộc phải tiếp tục sống trong thế giới nhỏ bé tối tăm của mình.
Sau tất cả những chuyện đã xảy ra, vì vài lý do mà tôi cứ nghĩ đến người bạn gái cũ. Có lẽ tôi đã cảm thấy gì đó khi nhìn Kitaru và Erika ở bên nhau. Tôi đã viết cho em một lá thư dài xin lỗi về những gì mình đã làm. Tôi có thể đối tốt hơn với em rất nhiều. Nhưng tôi chẳng bao giờ nhận được hồi đáp.
Tôi nhận ra Erika Kuritani ngay lập tức. Tôi chỉ gặp cô ấy hai lần, và đã mười sáu năm trôi qua từ đó đến giờ. Nhưng không có chút nhầm lẫn nào cả. Cô ấy vẫn đáng yêu, với cùng một biểu cảm sống động và tươi vui như vậy. Cô mặc một cái váy ren đen, cùng với giày cao gót đen và đeo hai chuỗi ngọc trai trên chiếc cổ mảnh khảnh. Cô cũng nhớ ra tôi ngay lập tức. Chúng tôi gặp nhau tại một bữa tiệc thử rượu ở khách sạn vùng Akasaka. Đó là một sự kiện trang trọng, vì thế tôi phải mặc một bộ lễ phục đen cùng cà vạt. Cô ấy là người đại diện của công ty quảng cáo đã tài trợ cho sự kiện này, và rõ ràng đang làm rất tốt khi quản lý mọi việc. Phải mất một lúc lâu để giải thích lý do tôi lại ở đó.
“Tanimura, sao cậu có thể không thèm liên lạc gì với mình từ sau buổi hẹn hò đó?” cô hỏi. “Mình đã hi vọng chúng mình có thể nói chuyện nhiều hơn.”
“Tại cậu hơi bị quá xinh đẹp đối với mình đấy,” tôi nói.
Cô ấy mỉm cười. “Thật khéo nịnh, nhưng nghe cũng đáng yêu lắm.”
Nhưng điều tôi nói không hề dối trá hay nịnh bợ gì cả. Cô ấy quá xinh đẹp đối với tôi nếu muốn tiến tới một mối quan hệ nghiêm túc. Hồi đó như thế, và thậm chí bây giờ cũng vậy.
“Mình đã gọi cho quán cà phê cũ cậu từng làm, nhưng họ nói cậu đã không còn làm tại đó nữa,” cô nói.
Sau khi Kitaru bỏ đi, công việc trở nên hoàn toàn nhàm chán, và tôi cũng nghỉ việc sau hai tuần.
Erika và tôi ôn lại một cách ngắn gọn cuộc đời của mình mười sáu năm qua. Tốt nghiệp đại học, tôi làm cho một nhà xuất bản nhỏ, nhưng lại bỏ việc sau ba năm và trở thành nhà văn từ đó. Tôi đã kết hôn năm hai bảy tuổi nhưng vẫn chưa có con. Erika vẫn độc thân. “Họ bắt mình làm việc rất vất vả,” cô đùa, “thế nên mình đâu có thời giờ mà kết hôn.” Cô là người đầu tiên nhắc đến chủ đề về Kitaru.
“Aki giờ đang làm đầu bếp sushi ở Denver,” cô nói.
“Denver?”
“Denver, Colorado. Ít nhất theo như cái bưu thiếp cậu ấy gửi cho mình vài tháng trước.”
“Tại sao lại là Denver?”
“Mình không biết,” Erika đáp.”Tấm bưu thiếp trước đó được gửi từ Seattle. Cậu ấy cũng làm đầu bếp sushi ở đó. Đã một năm rồi. Cậu ấy thỉnh thoảng mới gửi bưu thiếp cho mình. Lúc nào cũng là mấy tấm thiệp ngu ngốc với đôi ba dòng nguệch ngoạc. Có lần cậu ấy còn chẳng thèm viết địa chỉ người gửi nữa.”
“Một đầu bếp sushi,” tôi trầm ngâm. “Vậy là cậu ấy đã không vào đại học?”
Cô ấy lắc đầu. “Cuối mùa hè năm đó, mình nhớ là lúc đó, cậu ấy bất ngờ tuyên bố không muốn tiếp tục ôn thi đại học nữa, và bỏ đến học tại trường dạy nấu ăn ở Osaka. Còn nói rằng thực sự muốn học ẩm thực Kansai và đi xem bóng chày ở sân vân động Koshien, sân vận động của Những con hổ Hanshin. Tất nhiên, mình đã hỏi, ‘Sao cậu có thể quyết định chuyện quan trọng như thế mà không hỏi mình? Thế mình thì sao?’ ”
“Cậu ấy đã nói gì?”
Cô ấy không trả lời. Chỉ mím chặt môi lại như thể sẽ òa khóc nếu như cố gắng nói ra. Tôi nhanh chóng chuyển chủ đề.
“Khi đến cửa hàng ăn kiểu Ý ở Shibuya, mình nhớ chúng ta đã uống rượu Chianti rẻ tiền. Giờ nhìn lại xem, nếm thử rượu Napa thượng hạng. Đúng là vòng xoáy kì lạ của số phận.”
“Mình nhớ,” cô cố gắng kiềm chế cảm xúc mà nói. “Chúng ta đã xem phim Woody Allen. Phim nào ấy nhỉ?”
Tôi nói với cô.
“Đó là một bộ phim tuyệt vời.”
Tôi đồng ý. Nó là nhất định là một trong những tuyệt tác của Woody Allen.
“Thế chuyện với anh chàng trong câu lạc bộ cậu hẹn hò hồi đó có thành không?” tôi hỏi.
Cô lắc đầu. “Không. Bọn mình đã không hợp nhau như mình nghĩ. Bọn mình chỉ hẹn hò sáu tháng rồi chia tay.”
“Mình hỏi một câu được không?” tôi nói. “Cho dù nó rất riêng tư.”
“Tất nhiên.”
“Mình không muốn cậu cảm thấy bị xúc phạm.”
“Mình sẽ cố gắng hết sức.”
“Cậu đã ngủ với gã đó, phải không?”
Erika ngạc nhiên nhìn tôi, hai má cô đỏ ửng.
“Sao giờ cậu lại nhắc đến chuyện đó?”
“Câu hỏi hay,” tôi đáp. “Nó cứ quanh quẩn trong đầu mình suốt một thời gian dài. Nhưng đúng là thứ kì quặc để hỏi thật. Mình xin lỗi.”
Erika lắc đầu nhẹ. “Không, không sao. Mình không thấy bị xúc phạm đâu. Chỉ là mình không ngờ đến. Chuyện đó đã rất lâu rồi.”
Tôi nhìn quanh căn phòng. Mọi người mặc lễ phục đứng rải rác. Những cái nút bần lần lượt bắn ra từ các chai rượu đắt tiền. Một nữ nghệ sĩ piano đang chơi bản nhạc “Như một người đang yêu.”
“Câu trả lời là có,” Erika nói. “Mình đã quan hệ với anh ta vài lần.”
“Tò mò và khát khao được biết nhiều hơn,” tôi nói.
Cô thoáng cười. “Đúng thế. Tò mò và khát khao được biết nhiều hơn.”
“Đó là cách chúng ta phát triển những vân gỗ đời mình.”
“Nếu cậu nói thế,” cô đáp.
“Và mình đoán rằng lần đầu cậu ngủ với anh ta là ngay sau khi chúng mình hẹn nhau ở Shibuya phải không?”
Cô ấy lật một trang trong cuốn sổ ghi nhớ trong đầu. “Mình nghĩ thế. Một tuần sau đó. Mình nhớ rằng hồi đó rất tuyệt. Đó là lần đầu tiên của mình.”
“Và Kitaru đã đoán ra khá nhanh,” tôi nhìn vào mặt cô nói.
Cô ấy nhìn xuống, lấy tay vân vê từng viên ngọc trai trên cổ mình, như để chắc chắn rằng chúng vẫn nằm đó. Cô thở dài, dường như nhớ ra gì đó. “Đúng, cậu nói đúng. Aki có trực giác rất nhạy bén.”
“Nhưng nó không ăn thua với những người khác.”
Cô gật đầu. “Đáng tiếc là mình lại không thông minh như vậy. Mình đã mắc phải một cái vòng luẩn quẩn. Mình luôn phải đi đường vòng.”
Đó là điều tất cả chúng ta đều làm: mãi mãi đi theo những con đường dài vòng quanh quẩn. Tôi muốn nói với cô điều ấy, nhưng lại giữ im lặng. Thỉnh thoảng lại bật ra mấy câu châm ngôn thế này cũng là một trong những vấn đề của tôi.
“Kitaru kết hôn chưa?”
“Như mình biết thì cậu ấy vẫn độc thân,” Erika nói. “Ít nhất là cậu ấy chưa nói cho mình biết rằng đã kết hôn. Có thể hai đứa bọn mình là thuộc dạng không bao giờ kết hôn.”
“Hoặc các cậu chỉ đang đi một vòng tìm kiếm hạnh phúc.”
“Cũng có thể.”
“Cậu vẫn mơ giấc mơ về mặt trăng băng đó chứ?” tôi hỏi.
Cô ấy ngẩng đầu lên và nhìn chằm chằm vào tôi. Cực kì bình tĩnh, chậm rãi, một cười nở trên khuôn mặt cô. Một nụ cười hoàn toàn cởi mở, tự nhiên.
“Cậu nhớ giấc mơ của mình sao?” cô hỏi.
“Có, vì vài lí do.”
“Cho dù đó là giấc mơ của người khác?”
“Giấc mơ là thứ cậu có thể mượn hoặc cho mượn mà,” tôi trả lời.
“Một ý tưởng tuyệt vời,” cô nói.
Ai đó đã gọi tên Erika phía sau tôi. Đó là lúc cô phải quay lại với công việc.
“Mình không còn gặp giấc mơ đó nữa,” cô nói trong lúc tạm biệt. “Nhưng mình vẫn nhớ rõ từng chi tiết. Những gì mình thấy, điều mình cảm nhận. Mình không thể quên được. Mình sẽ không bao giờ quên.”
Khi đang lái xe và bài “Ngày hôm qua” vang lên trong radio, tôi đã không thể không nghe thấy cái lời hát điên rồ của Kitaru ngâm nga trong bồn tắm. Tôi hối hận vì đã không chép chúng lại. Những lời ca kì quặc đến nỗi tôi đã thuộc nó suốt một thời gian, nhưng kí ức cứ dần dần phai nhạt, đến cuối cùng thì tôi đã gần như quên hết sạch. Tất cả những gì tôi nhớ được chỉ là những mảnh vỡ rời rạc, và thậm chí cũng không dám chắc rằng, đó thực sự có phải là những gì Kitaru đã hát hay không nữa. Thời gian trôi qua, kí ức, không tránh khỏi việc tự tái thiết lại.
Khi tôi khoảng hai mươi tuổi, tôi đã vài lần thử viết nhật kí nhưng không làm được. Có quá nhiều chuyện xảy ra quanh tôi từ hồi đó đến giờ, đến nỗi khó lòng chịu đựng nổi để bình tâm lại mà viết tất cả chúng vào một cuốn sổ. Và phần lớn những chuyện đó không phải kiểu làm cho tôi nghĩ rằng, Ồ, mình phải ghi điều này lại. Tất cả những gì tôi có thể làm là mở mắt ngược chiều cơn gió mạnh, hít một hơi và tiến về phía trước.
Nhưng kì lạ hơn, tôi lại rất nhớ Kitaru. Chúng tôi là bạn chỉ vài tháng, nhưng mỗi lần nghe “Ngày hôm qua”, những hình ảnh và cuộc truyện trò cùng cậu ấy lại xuất hiện trong tâm trí tôi. Hai đứa đang nói chuyện trong khi cậu ấy ngâm mình trong bồn tắm tại nhà ở Denenchofu. Nói chuyện về những cú đánh bóng của đội Những con hổ Hanshin, những khía cạnh phức tạp của tình dục, việc ôn thi đại học nhàm chán phát khiếp lên ra sao, hay tiếng Kansai giàu cảm xúc đến thế nào. Tôi bỗng nhớ đến buổi hẹn hò lạ kì với Erika Kurritani. Và những điều mà Erika - dưới ánh nến trên bàn ăn tại cửa hàng Ý - đã thú nhận. Nó giống như chỉ mới xảy ra ngày hôm qua. Âm nhạc có sức mạnh làm sống dậy những kí ức xa xưa, và đôi khi lại mãnh liệt đến đau đớn.
Nhưng khi nhìn lại chính mình năm hai mươi tuổi, điều tôi nhớ nhất chính là sự cô đơn và lẻ loi. Tôi không có người bạn gái nào để sưởi ấm thân xác hay tâm hồn mình, không có người bạn nào để chia sẻ. Không có định hướng gì về những điều tôi nên làm mỗi ngày, tương lai thì mờ mịt. Phần lớn tôi chỉ biết lẩn trốn, thật sâu thẳm bên trong chính mình. Thỉnh thoảng tôi sẽ chẳng nói chuyện với ai suốt cả tuần liền. Cuộc sống đó cứ tiếp tục chừng một năm. Giai đoạn đó có phải là mùa đông lạnh giá đã ra đi, để lại những vân gỗ vòng đời giá trị bên trong tôi hay không, tôi thật chẳng thể biết được. Vào thời khắc thiếp đi mỗi đêm, tôi cũng nhìn chằm chằm qua cái lỗ trên nóc để ngắm một mặt trăng làm từ băng. Một mặt trăng trong suốt, dày hai mươi phân đông cứng. Nhưng tôi đã ngắm mặt trăng đó một mình, chẳng thể chia sẻ vẻ đẹp lạnh lẽo đó với bất kì ai.
Ngày hôm qua
Là hai ngày trước ngày mai
Là ngày hôm sau của hai ngày trước.
Ngày Hôm Qua Ngày Hôm Qua - Haruki Murakami Ngày Hôm Qua