Anger is like a storm rising up from the bottom of your consciousness. When you feel it coming, turn your focus to your breath.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Leafpower
Thể loại: Truyện Ngắn
Upload bìa: Azazel123
Số chương: 1
Phí download: 1 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 3
Cập nhật: 2024-11-23 23:16:27 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
hư bao ngày, khi ánh mặt trời bắt đầy lặn dần sau những ngọn núi chập chùng. Chợ xóm đều đã vãn. Khắp lối đi vang mãi người mua cà mua khoai về nấu cơm nước. Thời điểm lúc ấy là giờ nghỉ ngơi của mọi người, trừ người đi biển đánh bắt.
Ông Khuê đang say giấc nồng thì bị cậu con trai đánh thức. Chào đón ông là ánh hoàng hôn làn nắng vàng lúa và ấm áp.
Ông lụi hụi thay quần ào. Chiếc áo từ xanh mà bị thời gian và sức lao động của người sở hữu làm cho bạc thết, lỗ to lỗ nhỏ trong thấy. Ông xách theo cà mèn nhẹ tênh. Bên trong từng ô chỉ đơn xơ là cơm trắng nở bung gần như thành cháo. Ô còn lại là cá cơm kho với cải luộc. Ông Khuê vốn làm ăn chăm chỉ, tích góp chắc phải khắm lắm nhưng chả bao giờ thấy ông ăn được bữa ngon hay mặc bộ đồ mới.
Khi ông chuẩn bị ra khơi thì cậu con khuyên ngăn:
- Nay sóng lớn quá. Gió nổi một lúc dữ lắm. Tía nghỉ hôm nay đi Tía.
- Thôi, nghỉ gì tầm này. Dân chài gặp cảnh nghịch như ăn tiệc- Giọng ông Khuê đều đều như đây là câu nói ông đã lặp lại tận e nờ lần.
Thấy cha nhất quyết đi. Sáng chỉ âm thầm nhìn về phía cha với ánh mắt lóng lánh như khung cửa đang hứng chịu trận mưa rào.
Ông Khuê nở một nụ cười hiền từ,quay gót bước đi. Ông cho tàu ra giữa biển. Lúc cho thuyền ra gió đã lớn. Khi ra giữ biển, cơn sóng cùng bắt đầu nổi lên như binh đoàn tiến quân đánh giặc. Chúng dữ tợn như đàn cá mập bị bỏ đói, nhấm vào thuyền ông Khuê mà đánh chao đảo như lật bánh tráng. Ông bám chặt vào trụ bườm như đứa trẻ xiết chặt mẹ vào những ngày đi học đầu tiên.
Ngày hôm sau, khi mặt trời gần chạm tới đỉnh đầu, vợ ông Khuê dắt theo Sáng ra tận bến đón ông. Nhưng họ chỉ nhận lại mỗi chiếc thuyền đã hư hỏng, lỏm, móp, gãy thành tàu.
- Trời ơi, chú Khuê bị sóng nuốt trôi rồi thím ạ. Còn mỗi cái thuyền cũ nát này. Giọng một người buông khác nói với vợ ông Khuê khi được hỏi tung tích.
Lời chàng trai kia nói, với người khác thì thường nhưng với Sáng và mẹ cậu, đó là tin dữ, tin thiên trời lỡ đất. Người vợ khuỵ chân một cái phịch xuống nền, nước mắt trào ra như vỡ đập, bà la hét gọi tên chồng tha thiết nơi biển rộng đang dịu êm. Còn Sáng, cậu bé đưa mắt nhìn mẹ, rồi lia dần điểm nhìn về phía con thuyền cha để lại. Ánh mắt không hồn, mặt không sắc.
Sau ngày an táng cho chồng. Bà Khuê vẫn chưa chấp nhận mà ngày đêm đều đưa Sáng ra chiếc thuyền mà ông Khuê “để lại”. Hai mẹ con cứ ngồi trên đó, mặt nước làm chiếc thuyền đang được neo vào cột gỗ trên bờ cứ lềnh bềnh, dập dìu. Mặc cho thời tiết nắng nóng hay mưa giông, bão tố, hai mẹ con Sáng vấn ngồi trên đó mà nhìn về phía biển xa xăm, ngày trôi ngày mất.
Đến khi người mẹ ra đi vì bệnh tật và đói nghèo ngay lúc hai mẹ con đang nắm tay nhau nhìn ngắm về mặt nước nơi xa tít. Người mẹ ra đi ngay chính trên chiếc thuyền người cha quá cố để lại. Nỗi đau quá khứ vẫn dư vang nơi đấy lòng Sáng, cộng dồn với sự rời xa của người mẹ, ai cũng quở Sáng bất hạnh.
Chiếc thuyền vẫn được neo đậu như thế nhiều năm, và bóng hình cậu bé Sáng giờ đây cũng phổng phao hơn. Sáng dù đã lớn nhưng anh vẫn giữ thói quen ngồi trên thuyền bao năm qua. Nhưng chỉ khi hoàng hôn buông xuống, anh mới tươm tất lên thuyền ngồi, nằm, ngủ. Ban ngày vẫn vào phiên chợ bưng vác đồ kiếm miếng cơm.
Vì tính chất công việc mà thân hình Sáng trổ mã, to tướng và khoẻ mạnh, khí sức vời vợi. Đến tuổi cập kê, anh vẫn ghẹo được một cô em trong làng, cưới hỏi đơn sơ rồi rước nàng về mái chòi của mình. Vợ anh khi biết thói quen kì lạ của chồng thì có hỏi và nhận được câu trả lời cảm động vì sự hiếu thảo của anh đối với bật sinh thành. Điều làm cô khó chịu là anh luôn cố tính bắt ép cô ngồi trên thuyền cả chiều đến sáng hôm sau như vậy. Mỗi lần anh nài nỉ là mỗi lần hai người lục đục tranh chấp.
Vợ và Sáng có chung với nhau một cậu nhóc tì khoẻ mạnh và dễ thương với chiếc má phúng như cô. Đứa bé ấy cũng là lý do mà cuộc hôn nhân này vẫn tiếp diễn đến giờ. Bởi với cô, Sáng chỉ biết đấm mình vào mớ suy nghĩ cũ kĩ, không chịu chia sẻ cảm xúc, anh chôn hồn mình trên chiếc thuyền đó ngày này qua tháng nọ. Ngày cô sinh nở khó khăn, anh cũng chẳng ở bên mà ngồi thừ lừ trên chiếc thuyền.
Nhiều tổn thương khác mà anh vô tình gây ra cho cô vợ do sự thờ ơ của mình. Nhưng thương con, cô không ly hôn.
Một hôm, khi gió trên biển nổi mạnh, Sáng vẫn dính mông trên thuyền mà chẳng biết con trai của mình đang tiến gần đến đoạn dây thừng đang giữ thuyền đã mục nát. Cậu bé nhìn chiếc thuyền nơi cha mình cứ nghinh mặt mãi. Chiếc thuyền như muốn tiến ra biển nhưng bị đoạn dây kéo về phái bờ.Hiểu ý thiên nhiên, cậu con tấy mấy cằm một con dao đang nằm lăn lóc trên cát. Cậu bé hét về phía Sáng và bắt đầu vung dao hạ xuống:
- Để con giúp cha ra biển nha.
Sáng nghe tiếng con và song là tiếng sợi dây neo giữ con thuyền với bờ làm anh điếng người. Anh quay lại vội rồi hét lên cầu cứu với đôi mắt trơn tròn hoảng hồn.
Xui thay hôm đó gió lớn, sóng dữ cứ vồ lấy Sáng. Tệ hơn khi anh không biết chèo. Anh luây huây trên chiếc thuyền mà như nhà. Từng cơn sóng vỗ ầm ầm vào mạng thuyền, chiếc thuyền vốn tồi tàn. Mưa trút xuống đầu chàng trai như muốn nhắn chìm anh.
Hoảng sợ, mắt anh mở to và đảo nhìn xung quánh b như cố tìm đường sống. Anh víu mfinh vào cậu cột buồm. Đu những hạt mua rất đổi nặng trĩu, coa ghì hàng chân mi làm Sáng như mù loà. Nhưng trong cái mờ ảo ấy, Sáng nhìn thấy có những dòng chữ được khắc trên cột bườm.
Nhìn kĩ thì đó là chữ của người cha quá cố, Sáng cố nheo mắt và dụi hết nước động trên mi mà nhìn kĩ thân cột. Cách trình bày y viết như một lá thư. Có tên người nhận và dòng thư nội dung rằng:
“Lao tâm khổ tứ, bất kể chuyện gì không may xảy đến, con đừng vội khóc than mà hãy xem nó chính cơ hội để con tìm thấy hạnh phúc thật sự!. Phía dưới gầm tàu có một chiếc hộp nhỏ, đó là những gì con cần để làm vốn, hãy xem đó như cơ hội cho con lớn lên, đại duy đại số”.
Chẳng rõ anh đã cảm thấy thế nào vì màn mưa đã xoá nhoà mọi biểu cảm trên khuôn mặt anh tại lúc đó. Tâm hơi anh mất hút sau 3 ngày tìm kiếm, chờ đợi và ngay lúc vợ không còn hi vọng. Cô ẫm đứa con trai trên tay rồi xoay người về lại làng. Bỗng từ nơi biển sống sâu rộng thâm thẩm, tiếng còi quen thuộc, tuy ở quá khứ, đó như tiếng trêu của gã điên nhưng giờ đó như tin lành từ thiên đường.
- trời ơi, thằng Sáng còn sống. Nó đang chạy về kìa. Đúng là nó rồi. - người dân chài xung quanh ai nấy cũng cười nói rụm rã khi nhìn thấy “tàu ông Khuê “về.
Sáng về với vẻ mặt rạng rỡ hơn ánh bình minh đang chiếu rọi sáng bưng mặt nước và lối chợ. Cặp vợ chồng tưởng chừng tình cảm đã là dĩ vãng quá khứ, tại giây phút này như đốt thêm lửa, họ ôm chặt lấy nhau trong nước mắt lẫn nụ cười. Cả làng mừng giùm mà vỗ tay bôm bốp.
Sau chuyến đi lần đó, Sáng về nà và dần thay đổi tính nết trông rõ. Anh không thường xuyên đến bên con thuyền của cha và ngồi nữa. Thay vào đó chỉ vào dịp dỗ cha mẹ hay lễ lộc, anh lại lên thuyền nhưng mà là để lau dọn và cùng vợ con dạo trên biển, chứ không cố định nó với bờ như xưa.
Con Thuyền Con Thuyền - Leafpower Con Thuyền