"We humans have lost the wisdom of genuinely resting and relaxing. We worry too much. We don't allow our bodies to heal, and we don't allow our minds and hearts to heal.",

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
Về Đồng
Tác giả: Nguyễn Duy
Tập thơ Nguyễn Duy: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
 
Nắng lóng lánh trong veo mầm mạ trắng
Lưng trần ứa giọt sương người mằn mặn
Tiếng cuốc kêu thất bát buổi trưa đầy
 
Rơm rạ ơi ta trở về đây
Cô hàng xóm vặn tay bồng tay bế
Bàn tay ấy có lần ta chạm khẽ
Thuở phải lòng nhau nào dám gì đâu
 
Rơm rạ ơi ta trở về đây
Ráng chiều cháy cái màu rơm rạ cháy
Đồng hí hoáy cố nhân đi cấy
Mông nứt đôi nhẫn nại chổng lên trời
 
Rơm rạ ơi ta trở về đây
Xin cúi lạy vong linh làng mạc
Bà và mẹ hoá cánh cò cánh vạc
Ông và cha man mác kiếp trâu cày
 
Rơm rạ ơi ta trở về đây
Ngôi chùa cũ mái đình xưa khuất bóng
Cỏ áy vàng bãi tha ma vắng
Lòng ngổn ngang gò đống tổ tiên nhà…
 
(Quê nhà, mùa hạ 1992)