Tự Bạch
(Trích)
Ngày tôi lên đường
Cứu nước cứu nhà
Tôi chẳng được như bao nhiêu anh em đồng chí
Có mẹ gấp áo quần
Em gái nắm cơm
Có cha cầm tay dặn dò: Con cố gắng...
Có người yêu đưa tiễn một quãng đường...
Ngày tôi lên đường cứu nước cứu nhà
Tiễn đưa tôi
Chỉ có sóng nước sông Hương dềnh cao chạm bờ cỏ
Trăng hạ huyền như một lưỡi gươm cong
Trăng, sóng thương tôi, đưa một quãng đường...
Tôi phải trốn trên cây
Tôi phải lặn xuống nước
Chúng dồn tôi đến trường học lớn nhất thế gian
Trường của những kẻ mất tự do, mất nhà, mất nước!
Từ đó trong bóng tối ẩn nấp
Tôi chỉ còn ngủ một mắt
Tôi chỉ còn thức một mắt,
Mắt kia tôi nhìn Huế - của - tôi!
Không phải Huế thật đâu
Chỉ một quầng sáng đỏ
Treo phía chân trời hiu hắt bụi mưa...
Nhưng tôi biết dưới quầng sáng đó
Là dốc Nam Giao, là cầu Bạch Hổ
Là bến đò Trường Súng tôi thường qua
Là con đường từ Ngục - Giàng - Xây đến Trung Bộ Phủ
Mẹ tôi thường dắt tôi
Đi từ quê nội lên quê ngoại
Là mái nhà tôi xế cổng tam hoà
Mảnh sân nhỏ xanh một dàn hoa lý
Gốc cau già soi vại nước mưa...