Tôi Trở Về Trên Những Dặm Gai Đâm
I
Chao đảo quá như chưa từng biết khổ
Em ở đâu? Buổi sáng ngọc, vô cùng
Chân trời gió. Bình minh mù. Nắng cũ
Tôi trở về trên những dặm gai đâm
II
Mắt hiu hắt như chưa từng hạnh ngộ
Những bàn chân nhớ cát bỏng lưng đồi
Em nghiêm cẩn che mờ sông núi đó
Tôi ngu ngơ để mất cả gia tài
III
Tay luống cuống như chưa từng biết nắm
Tôi vẫn chờ, quà chợ, tuổi lên năm
Như thuở mẹ bán buôn thời giặc giã
Tôi, khăn tay, đẫm lệ tối, đi tìm
IV
Môi vụng dại như chưa từng biết nói
Gọi tên em. Tôi thẹn đỏ, trong mơ
Ngày dấu mặt cho đừng ai thăm hỏi
Sao thơ tôi “bầm dập đến không ngờ”
V
Chân run rẩy như chưa từng biết chạy
Trốn đi đâu? khi tình đã trao rồi
Em thánh thiện, chỉ mình tôi có tội
(tội yêu người, kiếp khác vẫn chưa nguôi)
VI
Vai buốt lạnh như chưa từng biết ấm
Rơi lên tôi hỡi tóc ủ hương mưa
Chị thấy xót, thương em mình lận đận
Nhưng khuyên gì? – Một kẻ lấm tương tư!
VII
Hồn luýnh quýnh như chưa từng biết nhớ
Khát khao tôi, tựa lá của trăm rừng
Thời mới lớn, mẹ dạy khôn đấy chứ
Sao hôm nay, tôi lại quá ngu đần?
VIII
Tim tức nghẹn như chưa từng biết thở
Nắng mưa tôi em phó mặc cho trời
Cho máu chảy với dao đời chém ngọt
Nên lúc buồn, tôi hỏi: tại sao? Tôi?
IX
Không. Tôi nhớ. In là em đã bảo
“Chúa thương tình: thánh hoá mối lương duyên”
Hồn thanh sạch cùng mắt môi dấy bão
Xóa bôi xong. Ngày cũ – Quả hoang đường
X
Bài hát dạo của người trong biển ngọc
Em nghe chưa? Có thuộc một đôi lời?