Tịnh Khúc
Buồn ơi…
Tôi bỏ tôi chìm đắm
Trong tiếng làm thinh của ghế bàn
Ghế bàn không sẻ chia sầu thảm
Nhưng biết làm thinh lặng cảm thông
Bàn ghế đâu như người vui nhảm
Tọc mạch đời nhau để miệng mồm
Buồn ơi, tôi muốn như bàn ghế
Chịu đựng đời không biết thở than !
Buồn ơi…
Tôi bỏ tôi tàn tạ
Lạy đời xin một bận ngó lơ
Lần té nặng này tôi muốn giữ
Cho tim đừng hối hận trèo cao
Lần té nặng này tôi muốn sống
Buồn ơi, đừng giết chết tình nhau
Buồn ơi, tôi muốn hôn đời sống
Dù môi nhầu nứt nẻ thương đau !
Buồn ơi…
Tôi bỏ tôi ngây dại
Có phải thu-bồn chở tóc ai
Có phải lần run tay vuốt đại
Là lần đời biết thứ tha tôi
Có phải lần xin tay nắm… đại
Là lần té gập dưới bàn tay ?
Buồn ơi, tôi muốn dâng đời sống
Một đóa hồng đau đớn tuyệt vời !
Buồn ơi…
Tôi bỏ tôi rời rã
Bất lực làm sao trước cuộc đời
Ừ nhỉ, trước giờ tôi chiến đấu
Cho niềm bất lực buổi hôm nay !
Ừ nhỉ, bây giờ tôi mới biết
Ghế bàn nên kính trọng như thầy
Bàn ghế dạy tôi điều nhẫn nhục
Dạy tôi bình thản thứ tha đời
Bàn ghế có bao giờ bất lực
Có bao giờ biết đợi trông chi
Buồn ơi, tôi muốn như bàn ghế
Thương đời như thể bỉ khinh thôi !
Buồn ơi…
Tôi bỏ tôi gần chết
Tay đời bít lối chẳng ngưng tay
U đầu sứt trán lao vào vách
Tội tình tôi sao nặng thế này ?
Buồn ơi…
Trong đám đông tàn nhẫn
Một người chứng kiến đủ cho tôi
Nhờ ai, tôi đã thành tâm nhẫn nhờ ai,
Tôi phục dưới chân đời
Buồn ơi, tôi muốn như dòng lệ
Cay đời như kẻ thích ăn cay !
Buồn ơi…
Tôi có tôi-bàn-ghế
Nguyện hiến cho đời một tấm lưng
(Westminster, CA 13/01/89)
Tâm Dung)