Tháng Mười - Thành Phố Dốc Đồi
Thành phố dốc đồi già theo người đi
Hoa quì dại có bao giờ vàng thế
Sao hoa quì buồn quá
Hay chính ta buồn
Tẩu thuốc nào để lại khói sương
Trên đỉnh tháp nhà thờ buỗi sáng
Trên phố chợ buỗi chiều
Trên cửa kính quán cà phê buỗi tối
Khói sương sao buồn quá
Hay chính ta buồn...
Chiếc valise vuông và ống poster tròn
Trên vai một người chở nặng
Bay lên bầu trời
Thành phố dốc dổi không ngoái lại
Buổn như những thung lũng ngủ say
Buổn như một nghìn năm cao nguyên hoang dại
Buổn như một nghìn ngọn thông ướt sương
Trên đồi...
Bây giờ còn lại một mình tôi
Buỗi chiều
Kéo cao cỗ áo lên phố chợ
Gió ơi là gió
Chưa chi đã mùa đông
Khum tay che một đốm lửa hổng
Cho đỡ lạnh
Cho đỡ hoài mong...
Bây giờ còn lại một mình tôi
Trên vỉa hè đá lát
Đá những trái thông khô
Nhảy một nhịp vu vơ
Hoa tím trong cỏ ơi sao mày lẻ loi quá vậy
Chúng ta ai buổn hơn?...
Bây giờ còn lại một mình tôi
Thềm đá cao phố chợ
Co ro ngổi thỗi khói, ly sữa nóng nửa khuya bốc mù
Tròng kính
Lãnh đãng một ngày vui
Trong trí nhớ...
Những vì sao ơi đừng nhỏ lệ
Ướt đường về chân ta
Hoa quì ơi sao mày không ngủ
Thức làm gì như ta
Chiếc valise vuông và ống poster tròn
Trên vai một người chở nặng
Bay lên bầu trời...
Lòng ta cũng bay lên một cánh chim rách nát
Vào chân mây
Ngậm ngùi...
1991