Tâm Sương
Hôn em
mới nụ hôn hồng
sao
nghe trong nắng sớm hong vàng chiều ?
Hôn em
mới nụ yêu kiều
sao
nghe trong dấu yêu nhiều tiếc thương ?
Hôn em
mới nụ chưa từng
sao
nghe vô lý khi từng vẫn chưa ?
Hôn em
nụ thiệt thà mà !
sao
chân giả kệ cái là khổ đau ?
Hôn em
nào nấy hôn đầu
để
nghe
thiên cổ
ngàn sau
cũng ngần ấy thôi – một nụ ân cần ấy thôi – sương
khóc trên từng xác hoa…
(Westminster, Ca. 22/9/88)
Tâm Dung)