Tâm Nguyệt
Từ gót sen hài em vút dấu
Sầu tôi như lá thẩn thờ bay
Ví dù lá ngập đường em bước
Lá cũng xin đừng bận gót ai...
Từ mắt chia lòng sông cách núi
Sầu tôi như bụi khắp không gian
Ví dù bụi ố hoen màu trắng
Bụi cũng xin đừng vương mắt xanh...
Từ tóc bay xuôi dòng quá khứ
Sầu tôi như bóng lặng lờ trôi
Ví dù bóng đẳng đeo tròn kiếp
Bóng cũng xin dòng tóc thảnh thơi...
Từ hơi thở của không gian khác
Sầu tôi như lịch nhẩn nha rơi
Mỗi ngày thiên hạ hồn nhiên xé
Lịch mới, như tờ-thương-nhớ-tôi
Từ hoa môi của bình minh khác
Núi đồi vắng cả tiếng thông reo
Chim thôi cười chúc mừng hoa lá
Thành-phố-tôi già ho động cơ
Từ vỡ, lành trăng lồng bóng nước
Từ em là nguyệt lộng đời sông
Từ tôi là một dòng tâm nguyệt
Sông có trăng cười sông xoá trăng...
(Westminster, Ca. 6/01/89)
Tâm Dung)