Nỗi Nhớ Không Ngờ
Cuộc đời ơi, sao lắm lạ kỳ
Có những năm tháng đi qua mà chẳng thành nỗi nhớ
Nhưng nhiều khi chỉ một lần gặp gỡ
Một thoáng nhìn cũng trăn trở mãi trong nhau
Ngày xa đất liền gặp em không lâu
Mưa biển về làm áo em đẫm nước
Từ buổi chia tay chắc là em không biết
Cơn mưa chiều mát mãi lòng anh
Em gọn gàng trong quân phục màu xanh
Bắt tay anh tinh nghịch: - "Chào đồng chí"
Màu xanh quê hương - màu đồng lúa làng tre bình dị
Bỗng bịn rịn hoài: đồng chí, em, em...
Hải đảo tiền tiêu sóng vỗ êm đềm
Anh nhớ em như mưa chiều nhớ nắng
Hải đảo nhớ đất liền ngày biển lặng
Đêm gác anh nhìn "trăng ai xẻ làm đôi"
Mưa biển sắp rơi, ánh chớp bồi hồi
Sợ ướt cánh chim gọi bầy rồi đấy
Chắc em biết hải đảo nhớ đất liền đến vậy
Nên mỗi lần tàu ra em lại nhắn lời
Yêu và hiểu lòng mình nơi vạn sóng trùng khơi
Nên ngọn đèn tiền tiêu đêm đêm vẽ lên trời màu lửa
Cũng như chúng mình chẳng cháy lòng vì nỗi nhớ
Thì có bao giờ lại hiểu được tình nhau
Đồng chí em ơi, cảng vắng nhớ con tàu...