However rare true love may be, it is less so than true friendship.

Unknown

 
 
 
 
Nhìn Từ Xa… Tổ Quốc!
Tác giả: Nguyễn Duy
Tập thơ Nguyễn Duy: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
 
Ðối diện ngọn đèn
Trang giấy trắng như xeo bằng ánh sáng
 
Ðêm bắc bán cầu vần vụ trắng
Nơm nớp ai rình sau lưng ta
 
Nhủ mình bình tâm nhìn về quê nhà
Xa vắng
Núi và sông
Và vết rạn địa tầng
 
Nhắm mắt lại mà nhìn
Thăm thẳm
Yêu và đau
Quằn quại bi hùng
 
Dù ở đâu vẫn Tổ Quốc trong lòng
Cột biên giới đóng từ thương đến nhớ
 
*
 
Ngọn đèn sáng trắng nóng mắt quá
Ai cứ sau mình lẩn quất như ma
 
Ai?
Im lặng
 
Ai?
Cái bóng!
 
A… xin chào người anh hùng bất lực dài ngoẵng
Bóng máu bầm đen sõng soài nền nhà
 
Thôi thì ta quay lại
Chuyện trò cùng cái bóng máu me ta
 
*
 
Có một thời ta mê hát đồng ca
Chân thành và say đắm
Ta là ta mà ta cứ mê ta[1]
 
Vâng – đã có một thời hùng vĩ lắm
Hùng vĩ đau thương hùng vĩ máu xương
Mắt người chết trừng trừng không chịu nhắm
 
Vâng – một thời không thể nào phủ nhận
Tất cả trôi xuôi – cấm lội ngược dòng
 
Thần tượng giả xèo xèo phi hành mỡ
Ợ lên thum thủm cả tim gan
 
*
 
Ta đã xuyên suốt cuộc chiến tranh
Nỗi day dứt không nguôi vón sạn gót chân
Nhói dài mỗi bước
 
Thời hậu chiến vẫn ta người trong cuộc
Xứ sở phì nhiêu sao thật lắm ăn mày?
 
Ai?
Không ai
 
Vết bầm đen đấm ngực
 
*
 
Xứ sở nhân tình
Sao thật lắm thương binh đi kiếm ăn đủ kiểu
Nạng gỗ khua rỗ mặt đường làng
 
Mẹ liệt sĩ gọi con đội mồ lên đi kiện
Ma cụt đầu phục kích nhà quan
 
Ai?
Không ai
 
Vết bầm đen quều quào giơ tay
 
*
 
Xứ sở từ bi sao thật lắm thứ ma
Ma quái – ma cô – ma tà – ma mãnh…
Quỉ nhập tràng xiêu vẹo những hình hài
 
Ðêm huyền hoặc
Dựng tóc gáy thấy lòng toang hoác
Mắt ai xanh lè lạnh toát
Lửa ma trơi
 
Ai?
Không ai
 
Vết bầm đen ngửa mặt lên trời
 
*
 
Xứ sở linh thiêng
Sao thật lắm đình chùa làm kho hợp tác
Đánh quả tù mù trấn lột cả thần linh
 
Giấy rách mất lề
Tượng Phật khóc Ðức Tin lưu lạc
Thiện – Ác nhập nhằng
Công Lý nổi lênh phênh
 
Ai?
Không ai
 
Vết bầm đen tọa thiền
 
*
 
Xứ sở thông minh
Sao thật lắm trẻ con thất học
Lắm ngôi trường xơ xác đến tang thương
 
Tuổi thơ oằn vai mồ hôi nước mắt
Tuổi thơ còng lưng xuống chiếc bơm xe đạp
Tuổi thơ bay như lá ngã tư đường
 
Bịt mắt bắt dê đâu cũng đụng thần đồng
Mở mắt… bóng nhân tài thất thểu
 
Ai?
Không ai
 
Vết bầm đen cúi đầu lặng thinh
 
*
 
Xứ sở thật thà
Sao thật lắm thứ điếm
Điếm biệt thự – điếm chợ – điếm vườn…
 
Ðiếm cấp thấp bán trôn nuôi miệng
Điếm cấp cao bán miệng nuôi trôn
 
Vật giá tăng
Vì hạ giá linh hồn
 
Ai?
Không ai
 
Vết bầm đen vò tai
 
*
 
Xứ sở cần cù
Sao thật lắm Lãn Ông
Lắm mẹo lãn công
 
Giả vờ lĩnh lương
Giả vờ làm việc
 
Tội lỗi dửng dưng
Lạnh lùng gian ác vặt
Ðạo Chích thành tôn giáo phổ thông
 
Ào ạt xuống đường các tập đoàn quân buôn
Buôn hàng lậu – buôn quan – buôn thánh thần – buôn tuốt…
Quyền lực bày ra đấu giá trước công đường
 
Ai?
Không ai
 
Vết bầm đen nhún vai
 
*
 
Xứ sở bao dung
Sao thật lắm thần dân lìa xứ
Lắm cuộc chia li toe toét cười
 
Mặc kệ cỏ hoang cánh đồng gái góa
Chen nhau sang nước người làm thuê
 
Biển Thái Bình bồng bềnh thuyền định mệnh
Nhắm mắt đưa chân không hẹn ngày về
 
Ai?
Không ai
 
Vết bầm đen rứt tóc
 
*
 
Xứ sở kỷ cương
Sao thật lắm thứ vua
 
Vua mánh – vua lừa – vua chôm – vua chỉa
Vua không ngai – vua choai choai – vua nhỏ…
 
Lãnh chúa xứ quân san sát vùng cát cứ
Lúc nhúc cường hào đầu trâu mặt ngựa
 
Luật pháp như đùa như có như không có
Một người đi chật cả con đường
 
Ai?
Không ai
 
Vết bầm đen gập vuông thước thợ
 
*
 
?…
?…
?…
 
*
 
Ai?
Ai?
Ai?
 
Không ai!
Không ai!
Không ai!
 
Tự vấn – mỏi
Vết bầm đen còng còng dấu hỏi
 
*
 
Thôi thì ta trở về
Còn trang giấy trắng tinh chưa băng hoại
Còn chút gì le lói ở trong lòng
 
*
 
Ðôi khi nổi máu lên đồng
Hồn thoát xác
Rũ ruột gan ra đếm
 
Chích một giọt máu thường xét nghiệm
Tí trí thức – tí thợ cày – tí điếm
Tí con buôn – tí cán bộ – tí thằng hề
Phật và ma mỗi thứ tí ti…
 
Khốn nạn thân nhau
Nặng kiếp phân thân mặt nạ
 
Thì lột mặt đi lần lữa mãi mà chi
Dù dối nữa cũng không lừa được nữa
Khôn và ngu đều có tính mức độ
 
*
 
Bụng dạ cồn cào bất ổn làm sao
Miếng quá độ nuốt vội vàng sống sít
Mất vệ sinh bội thực tự hào
 
Sự thật hôn mê – ngộ độc ca ngợi
Bệnh và tật bao nhiêu năm ủ lại
Biết thế nhưng mà biết làm thế nào
 
Chả lẽ bây giờ bốc thang chửi bới
Thầy chửi bới nhe giàn nanh cơ hội
 
Chả lẽ bốc thang cỏ khô nhai lại
Lạy ông-cơ-chế lạy bà-tư-duy
Xin đừng hót những lời chim chóc mãi
 
Ðừng lớn lối khi dân lành ốm đói
Vẫn còng làm cho thẳng lưng ăn
 
Ðổi mới thật không hay giả vờ đổi mới?
Máu nhiễm trùng ta có thể thay chăng?
 
*
 
Thật đáng sợ ai không có ai thương
Càng đáng sợ ai không còn ai ghét
 
Ngày càng hiếm hoi câu thơ tuẫn tiết
Ta là gì?
Ta cần thiết cho ai?
 
*
 
Có thể ta không tin ai đó
Có thể không ai tin ta nữa
Dù có sao vẫn tin ở con người
 
Dù có sao
Đừng khoanh tay
Khủng khiếp thay ngoảnh mặt bó gối
 
Cái tốt nhiều hơn sao cái xấu mạnh hơn?
Những người tốt đang cần liên hiệp lại!
 
*
 
Dù có sao
Vẫn Tổ Quốc trong lòng
Mạch tâm linh trong sạch vô ngần
Còn thơ còn dân
Ta là dân – vậy thì ta tồn tại
 
*
 
Giọt từng giọt
Nặng nhọc
 
Nặng nhọc thay
 
Dù có sao
Đừng thở dài
Còn da lông mọc còn chồi nảy cây.
Chú thích
1. Thơ Chế Lan Viên