Người Đi Không Mang Áo Bông
Sớm nay
Trời rét ngọt
Người đi không mang áo bông
Đường xa
Mưa bay
Gió dài hơi thổi
Người đi đâu mà vội
Người không dừng chân
Không quay lại lấy thương chiếc áo
Mưa mỗi lúc một dày
Người đi đã hai ngày
Gió Bắc Kạn
Bão Phủ Thông
Tuyết đèo Giàng đèo Gió
Bao nhiêu nhớ đuổi theo lên đó
Người đi đành thế rồi
Nhưng trái tim người ơi
Cầm làm sao giữ làm sao bây giờ?
Trời vẫn gió vẫn mưa
Mùa đông vẫn kéo dài
Người đi không bận tâm
Không ngoái lại làm yên người ở
Không ngoái lại để nhìn nỗi nhớ
Đang cồn cào ngồi xuống lại đứng lên.