Mái Tóc Viễn Phương
Đêm hè ngồi nhớ giăng suông,
Nhớ em tà áo nhạt hương chưa về.
Cách rừng, cách cả sơn khê,
Em ơi! giữ mái tóc thề cho xanh.
Thuyền mây từ bỏ kinh thành,
Bến vàng hiu quạnh cũng đành tiễn đưa.
Biển ngoài: núi cũ, thông xưa,
Tịch dương đã trải, nắng mưa đã từng.
Sầu lên bến cát rưng rưng,
Mây trường sơn lại vượt rừng tới đâu?
Người đi đồi sắn, nương dâu,
Buồn quan san, một con tầu về xa.
Nhớ xuân từ độ còn hoa,
Nhớ em từ độ thướt tha suối thề,
Có phai, xin để ngày về hãy phai.
Viễn phương mái tóc bay dài,
Nghiêng vai sương lạnh, thương hoài vầng trăng.