Lời Thề Trên Gối
Tôi đã gục đầu trên vai em,
Tìm trong dòng lệ chút hương chìm.
Mộng in sắc trắng bàn tay nhỏ,
Hồn vẫn e dè nép cánh xiêm.
Tôi đã nhìn sâu trong mắt em,
Soi màu trăng cũ lần vào đêm.
Thương nhau, sợ thấy trăng hờn tủi,
Nước mắt không khi hết nổi niềm.
Nghi hoặc chiêm bao, đợi giấc sầu,
Bướm bay vào mộng gặp hồn nhau.
Lời thề trên gối như sao rụng,
Sao có tan trong giọt lệ đầu?
Tôi đã nghe từng thoáng giận hờn,
Nửa hàm răng thẹn lướt môi hôn.
Chiều mưa đỉnh núi, vai nào lạnh?
Sóng gió vòng tay bỗng nổi cồn.
Hơi thở gieo hoa quấn gót giầy,
Không gian chìm ánh mắt mây bay.
Hương thơm những nụ cười vô tội,
Còn đọng làn môi chút nắng say.
Em biết mùa hoa nở tận đâu?
Hè sang trong một chiếc hôn đầu.
Rồi mai em khóc và anh khóc,
Thu sẽ về trên mái tóc sầu.
Anh vẽ cho em những giấc mê,
Chiêm bao nho nhỏ: lối đi về.
Đường khuya thủy mặc nhòa chân bước,
Áp má chia đôi mặt gối thề.
Tâm sự đêm nào thơm tóc nhau,
Cánh tay vờn mộng gối chung đầu .
Em ơi! Mấy kiếp qua rồi nhỉ?
Tỉnh giấc, thời gian có đổi màu?
Em gọi tên anh, khấn nguyện thầm,
Nét buồn khuôn mặt tạc trăm năm.
Tương lai nín lặng, thương vầng trán,
Lời nghẹn trên môi, tắt vọng âm.
Từng buổi chiều đi, nắng thoát hồn,
Mắt em ngây ngất khói hoàng hôn.
Mùa thu mái tóc xa vời vợi,
E cũng hao gầy vóc áo đơn.
Khát vọng còn nguyên lửa cháy rừng,
Ôi hồn lãnh các, mắt thâm cung!
Hờn ghen, nghiến nát môi trào hận,
Nép bóng nghe mưa đổ trập trùng.
Tình lẩn mùi hương vạt áo đêm;
Nhớ em, nhờ cả gió giăng tìm.
Bao giờ trăng tới chia nguồn lệ?
Và gió phương nào vẫn gọi em?