Hà Giang
Cuồn cuộn mà im lặng
Mặt đỏ lừ trong ánh sao trôi
Sông Lô đi qua đêm như một kẻ giết người
Lặng lẽ bông lau rừng thả hồn vào mây trắng…
Cây đại ngàn nhuốm màu thu lớp lớp
Đỉnh Tây Côn Lĩnh ngút cao
Núi như đàn ngựa đang gào thét
Giữa trời
Lao
Cỏ non Đồng Văn hương thơm gió bay…
Ta hỏi Lô Giang: Chảy mãi mà làm gì?
Ta hỏi Tây Côn Lĩnh sơn: Cao thế có buồn không?
Chợt thấy bông lau rừng
Ta lặng nhìn
Bất lực
A ha! Trời xanh, nước xanh. núi xanh, ta xanh!
Ta đi một mình cuối mùa hoa rơi
Chán hết mọi sự đời
Hắt rượu lên mây trắng…
Đặng Yên 8.1994