Cổ Ngư Một Lát Cắt
Hàng cơm nguội trầm tư đứng ngẩn phố hiện đại
Chiều dậy thì khoả sương Tây Hồ
Cổ Ngư nhớ xưa, nằm se sắt bóng chiều hồn cẩu nhi phơ phất
Phong phanh lá vàng thu cởi xuống xiêm y
Tôi đi rỗng ngày buồn
Nhặt vết nhân gian
Rắc trên đường thu se sẽ gió
Trấn Quốc thỉnh một hồi chuông phúc lành
Những con sóng vỗ tôi luỗng chiều
Em lại về trong thực ảo mùa thu, trong ngọt ngào đắng đót
Trong váy áo thanh xuân hừng hực qua đường
Tôi muốn hôn lên bầu trời lơ lửng những cặp môi bay ngược quá khứ
Những ký ức treo trên vòm lá, rằng mắt em đâu đó còn kia
Cổ Ngư
Cổ Ngư
Cổ Ngư
Tiếng nấc những bàn chân còn thảng nhớ con đường
Đi mải miết phía ngày không định
Khóc trên vai tôi
Xào xạc lá bàng rơi.