Vọng Nam Quan
Ải Nam Quan ơi ta đã mất tên em
Như một phần hồn tự nghìn năm
Lòng ta đau như ai đem dao
Xé nát da non cứa trên thịt gan
Rừng chiều nay trong cơn gió bấc thê lương
Như trăn trở một dòng sử đắng
Hằn trên mỗi vách đá trơ xương
Tiếng thét oai phong của thời liệt anh
Gió hú vào hồn
Cho ta hận buồn
Sương rơi nghìn trùng
Giá buốt mịt mùng
Lời Phi Khanh sao vẫn thoảng thốt đau đây
Suối vẫn cuộn chảy từng nhịp máu
Ai bây giờ là kẻ tội đồ hiến dâng người
Ai đem hình hài
Giang Sơn đọa đày
Cho thân lìa cành
Cho cây lìa đất
Cho ta lìa cội
Như sông bỏ nguồn
Ta nghe tủi nhục dâng vào lòng
Từ nghìn xưa qua bao nhiêu giấc phong ba
Em kiêu hùng trơ gan tuế nguyệt
Gọi tên nhau rừng chiều hôm nay
Ngập nuối tiếc thương.