Tôi Cố Bám Lấy Đất Nước Tôi
Tôi đã bám lấy đất nước tôi, bằng sức người vô hạn.
Bằng sức người đầu đội trăm tấn bom,
Tim mang nghìn dấu đạn.
Tôi đã đổ mồ hôi, đổ máu tươi
Để mong ở lại đây
Dù thế nào cũng ở lại đây.
Nhưng đất đã đỏ, vì bị nung bằng những lời dối trá
Người bám vào lửa đã đốt cháy tay
Lửa hờn căm, lửa hiểm thâm, lửa khốn cùng cay đắng
Người lừa nhau, trời đất còn bưng mặt thảm thương
Ba mươi năm cuộc tương tàn chưa đủ ?
Người giết người, không kịp mở mắt trông
Ba mươi năm mạng người như rác cỏ
Giây hóa bình, còn thắt cổ người tin
Khăn tang nào, che ngang đầu,
Những kiếp người một đời giông bãọ
Trong binh lửa, giữa oán thù,
Hằng cầu mong đến khi bình an.
Ai đâu ngờ, sau tiếng súng,
Đời lại thêm một thời nát tan
Non sông buồn, đã điêu tàn,
Thêm máu lệ chứa chan một lần.
Khăn tang người như cây rừng,
Khắp chốn giờ hẳn còn in bóng.
Đêm oan hồn, đêm điên cuồng,
Còn chảy tuôn, máu chưa hề quên
Nửa nước này, đã cố giết một nửa kia,
Để lập chiến công.
Ai đau lòng, ai vô tình,
Ôi sách sử, dấu thiêng anh hùng.
Tôi đã bám lấy đất nước tôi,
Bằng sức người đã kiệt
Bằng sức người đã tả tơi ước mơ,
Tay chân dường rũ liệt
Tôi cố đợi ngày Việt Nam tái sinh,
Trong sông biển yêu thương.
Cho dẫu lòng đã bạc lòng mong.