Tan Vỡ
Người đi từ thuở xa vời ấy
Tiếng mưa hiu hắt những lời quên
Một cõi hồn đau còn khơi dậy
Soi bóng trăng thanh lặng bên thềm
Ơi những hồi chuông vọng âm về
Reo ngàn thanh sắc từng cung bậc
Như nỗi oan tình lên tiếng nấc
Một nửa đời qua vẫn tỉnh mê
Còn chút hương trầm thơm mộng cũ
Nuôi cõi điêu tàn trong ước mơ
Đàn rung phím nhạc giây chùng nhớ
Người cuối chân mây gió bụi mờ
Thì thôi giữ lại cuộc tình phai
Bài thơ chưa gửi làm kỷ vật
Lời yêu chưa ngỏ tình xa khuất
Hồn bỗng chìm theo chiếc lá bay