Phù Du Trắng
Cuộc tình ngày xưa anh trao em như giấc mơ thiên đường,
Từng nụ hôn yêu thương trao qua những ngày thần tiên,
Dâng trào đôi tim yêu cùng nhau bước qua bão đời
Vòng tay em ngập tràn dấu yêu.
Khi xưa người nói dù vật đổi sao rơi
Cũng chẳng ai thay đổi được em
Vững tin một lời.
Thời gian biệt ly em đi, đi xa nơi xứ người
Chẳng còn ai bên em cho em tiếng cười hạnh phúc
Ôi thời gian chia ly mình đã cách xa nhau rồi
Để giờ đây người đã đổi thay.
Nơi phương trời xa người có nhớ không người
Ở nơi đây có một người quạnh đau
Khóc than từng ngày vì em...
ĐK:
Lòng càng đớn đau hơn khi anh hay tin em nơi phương xa xứ người
Buồn vì cô đơn những lúc trống vắng nên em đã sa vào cuộc chơi
Kiếp sống đam mê xa hoa phù du đã mang em tôi đổi thay lòng
Người ngày xưa em đâu giống như bây giờ.
Trở về với anh đây cho anh nghe đau con tim như tan mảnh vụn
Hoà vào tâm trí em yêu đã mang chất trắng phù du kia,
Trông ngóng tháng năm dâng cao niềm tin xoá tan bao nỗi hy vọng
Nhìn em đam mê say trong trò chơi thế gian...
Mà xót xa dâng lệ cay.