Phiêu Bồng Ca
Lo âu kiếp người, mệt bước chân người
Ô ngàn hoa thơm gọi mùi hương mới
Ta đi lên đồi mây trời quá rộng
Trả lại bôn ba cho cuộc đời thôi
Ta nuôi môi cười gọi những biếng lười
Lên đồi thong dong bỏ hờn ghen xuống thơ dấu trong lòng
Như giọt sương đổ giọt tình xanh trong nhỏ xuống ngôi đời
Trăm năm là đâu mà cội tình sầu
Bao nhiêu bể dâu như nước qua cầu như ngọn cỏ lau đêm về nương náu
Ði qua biển sâu gặp ước mơ đầu mong cho dài lâu ngọt tiếng kinh cầu
Cho ngàn đời sau nguôi cơn thương đau
Ði qua bốn mùa nhặt xác hoa tàn, gieo vào sương khuya, rào thành hương mới
Tiếp nối hương đời mua ngàn tin lành, gửi niềm yêu thương cho người chờ mong
Chim quyên biếng chào để nắng mai gọi, nghe mùa xuân cao, tập tành tiếng hát
Bao âm thanh lạ dâng người dâng đời, Hẹn cùng non cao chia tiếng yêu người