Nụ Vàng
Sớm nay trên cành
Con chim đau bao ngày
Chợt lên tiếng hót
Tiếng chim véo von,
Tiếng chim héo hon
Đã khâu liền vết thương
của người vừa qua giấc ngủ
Giấc ngủ mười năm
Người đã quên mình sống
Trên dây hoa vàng
Một chiếc nụ đêm qua cũng nở
Như một dấu tin xa
Đã lạc bước phiêu du
Nay nhớ người quay về
Người ngồi im nghe
Để hồn mộng du
Đời còn kịp vui nữa không
Lòng còn kịp vui nữa chăng
Hỏi ngày xa vắng âm thầm
Hỏi người, người đau hình bóng
Lửa nào hơ tim giá băng
Tuổi hằn trên đôi vết nhăn
Hồn cầm như nắng gieo thêm
Chỉ còn một giây tiếc thương
Có chăng một ngày
Quê hương ta không còn
Hận ngăn ghét trói
Đớn đau sẽ nguôi
Đói no cũng vui
Biết buông sầu oán vơi thương đầy
Nhìn nhau ra người cũng một đời thôi
Mà máu xương buồn vấy
Chân em thơ dại
Và trên đường nơi em qua lại
Sao lòng chắc không ai
Đã nằm chết nơi đây
Dưới mặt đất này
Để đừng đạp
Trên mặt người ngủ yên.