Nguyệt Cầm
Đêm mùa trăng úa làm vỡ hồn ta...
Ngập ngừng xa...suối thu dồn lá úa trôi qua
Sầu thu, sầu lên vút mịt mù,
mà e nhớ hương mùa thu
Trăng Tầm Dương lung linh bóng sáng,
từng thoáng lệ ngân,
mà hồn phân vân cuồng điên nhớ
Long lanh tiếng Nguyệt Cầm, tiếng đàn trầm
Ai nhớ nương tử một đêm nao
trăng thanh trong lời hát... chết theo nước xanh...
Chết theo nước xanh...
Ôi đàn trăng cũ làm vỡ hồn anh...
Long lanh long lanh... trăng chiếu một mình,
khơi vơi khơi vơi... nhạc lắng tơ ngời
Nguyệt cầm ơi từng lệ ngân,...
chết từng mùa Xuân...
Đêm ngời men nhớ...Nhạc tê ngời thuở xưa
Trăng sầu riêng chiếc...
Trăng sầu riêng chiếc, sầu cho tới bao giờ ?
Hồn ghê bốn bề sao ngợp hồn xanh biếc trời cao
Kià thuyền trăng, trăng nhớ Tầm Dương,
nhớ nhạc vàng, đêm ấy thuyền neo bến ấy
Nguyệt Cầm nghe nấc từng câu...
Có hàng mây trắng về đâu?
Mắt chìm sâu, đêm lắng đời sâu
Nguyệt Cầm khơi mãi tình sầu.
Khơi mãi nguồn đêm...
Mùa trăng úa làm vỡ hồn ta...
Ngập ngừng xa suối thu dồn lá úa trôi qua.
Sầu Thu sầu lên vút mịt mù,
mà e nhớ hương mùa Thu.
Trăng Tầm Dương lung linh bóng sáng
từng thoáng lệ ngân,
mà hồn phân vân cuồng điên nhớ.
Long lanh tiếng Nguyệt cầm tiếng đàn trầm.
Ai nhớ Nương Tử một đêm nao
trăng thanh trong lời hát, chết theo nước xanh
chết theo nước xanh.
Ôi đàn trăng cũ làm vỡ hồn anh.