Này Em Về Thôi
Ước mơ nhiều, mà được không bấy nhiêu.
Để đêm nằm, tìm hơi em qua gối chăn.
Thời gian ngừng trôi,
Không gian chơi vơi kéo đêm thêm dài.
Nghe tiếng côn trùng, tựa như lời anh than van.
Anh thấy linh hồn mình lang thang trong bóng đêm.
Lòng luôn bâng khuâng,
Vì sao nỗi đau nhiều như sao trên trời.
ĐK :
Này em về thôi, người ơi, anh gọi em trên môi!
Chuyện tình đã hết, em cứ giận lòng làm gì?
Một dòng sông sâu mang theo tình yêu về nơi biển vắng.
Này em về thôi, dù em đeo khăn tang chia phôi!
Chuyện tình day dứt cho trái tim mình càng lạnh lùng.
Một đời thương ai, em mang tình yêu đến mãi nơi nào?