Mẹ An Tây
Cuối con đường con bối rối quay về
Quỳ bên gối mẹ lắng nghe từng nhịp thở
Ngày cũng như đêm mẹ già nằm đó
Thân xác héo khô giàn giụa sóng lòng
Mẹ ngước nhìn lên chỉ thấy hư không
Tay quờ quạng mắt rưng rưng lệ đổ
Mẹ ngóng, mẹ trông, mẹ thương, mẹ nhớ
Mảnh hình hài ngày cũ vẫn nâng niu
Con đi tìm sao đổi mắt mẹ yêu
Nhưng chỉ thấy giọt nắng chiều vàng vọt
Cam thất bại một kiếp người bèo bọt
Bôn ba nhiều rồi cũng thế mà thôi
Con về An Tây hết nổi hết trôi
Hết mộng ước mặc kệ đời xuôi ngược
Sớm tối đoàn viên mái tranh mành trúc
Con về rồi đừng khóc nữa mẹ ơi
Con về rồi đừng khóc nữa mẹ ơi
Con về rồi đừng khóc nữa mẹ ơi