Khi Gió Đông Về
Mình sẽ ở gần bên nhau phải không em?
Khi mùa mới sang,
Anh sẽ thôi ngại ngùng còn em sẽ thôi hững hờ.
Bỏ lại phía sau những ngày tháng u buồn
Mình sẽ trao cho nhau thương yêu từ bao lâu nhé em.
Mình lại ngồi cafe, truyện trò ngắm mưa rơi.
Rồi lại vu vơ những giấc mơ
Rồi lòng chợt nhẹ như mây trời
Bình yên như cất lời
Khẽ nói với anh rằng:
“Trái tim đừng bồi hồi.
Và đừng để hôm nay là ngày của nuối tiếc
Rồi lại sống những ngày tháng tương tư.”
Vậy mà rồi anh vẫn cứ ngồi,
Xem em khẽ cười,
Và đếm xem làn gió bao lần đùa lên mái tóc
Rồi lặng nhìn đôi môi ấy khi màu nắng nhạt dần
Vì anh đã ở đây rồi, ở nơi anh vẫn thường mơ đêm đêm.