Huyền
Mây chiều lạc ngoài gió biếc,
Lá thương điệu buổn
Rụng sầu luyến tiếc
Bước chân ngại ngùng
Lặng hồn sương khói mênh mông
Khi về, dặm mòn nỗi nhớ
Thoáng nghe hồn mùa
Chạnh lòng lữ thứ
Tiếng nói nghẹn ngào
Vọng về êm bước mộng du
Huyền! Mắt xanh đêm ngàn sao
Luyến thương dâng sầu ngút
Cánh Uyên lên ngời cao không vơi niềm đau!
Đêm lắng hương men rượu cay
Nói sao vơi niềm xót xa
Trong anh chiều nay muôn lá bay
Thu vừa đến hay ngùi nhớ
Sương chiều xuống đôi vai đầy
Từng chiều thu phai
Huyền! Những đêm buồn hoài mong!
Lá khô rơi từng bước
Heo may đem sầu đông im về ngoài song!
Đêm giá băng cho lòng say
Ánh sao sa rụng cánh cô đơn
Ôi lệ rơi trong khói mây
Đêm vọng tiếng kinh cầu khuất
Như lời cuối trong đêm dài
Tình xưa đã phai
Khi về mùa im lá biếc
Nhớ chăng điệu buồn
Gọi mùa đã chết
Dấu chân ngại ngùng
Dặm mòn in vết cô đơn
Khi về mùa xanh lá thắm
Nhớ xuân tuổi nào
Dạt dào nắng ấm
Phút giây hẹn chờ
Gọi Huyền - Anh nói: "Yêu Em"!