Hoá Thạch
Tim tôi như trái mìn đợi nổ
Khi gã tới gần em gần em rồi gần em
Trong ánh mắt ngầm trao lời tình lửa
Tôi đọc thấy long lanh giòng suối hẹn
Như lòng em rực rỡ hoa tươi
Khi em rộng lượng mỉm môi cười
Ly rượu sóng trên môi
Cuống phổi tôi teo tóp nghẹn
Tôi biết là đã mất em
Là đã mất em trong đời
Nụ cười em mang theo gió bão trùng khơi
Tôi biết là đã mất em
Em đã biến khỏi tình tôi sông lạch
Nụ cười em cơn bão rớt hồn tôi
Gã ngồi xuống bên em trái đất nghiêng vài độ
Tôi như không còn có đó
Như vật thừa em đã bỏ quên
Như chiếc lược gẫy tương tư sông dài tóc mướt
Như đôi giầy cũ nằm rên rỉ nhớ chân mềm
Tôi muốn bỏ đi
Mà núi chắn sau lưng, biển ngăn phía trước
Núi cũng là em mà biển cũng là em
Từ lỡ trao thương những sợi tóc cỏ huyền
Đã quấn chặt hồn si chín kiếp
Tôi hóa thạch mà em đâu có biết em ơi!