Đời Đá Vàng
T
a lần mò leo mãi,không qua được vách sầu
Ta tìm một tiếng yêu,thấy toàn là sầu đau.
Ước mộng ngày thơ bé,chưa xin được chút nào
Suốt đời còn ước ao,khát vọng còn cấu cào.
Ôi thôi đời ta phung phí trong cơn muộn phiền
Ta xin tháng ngày rồi bình yên
Ô hay!Tại sao ta sống chốn này, quay cuồng mãi hoài,có gì vui.
Có một lần mất mát, mới thương người đơn độc
Có oằn mình đớn đau mới hiểu được tình yêu
Qua dầm dề mưa tuyết mới vui ngày nắng về
Có một trời khóc than mới hiểu đời đá vàng.