Điệu Buồn
Dòng thời gian, cuốn xoay trong hồn... người ơi
Từng thu chết, lá xanh thay màu, vàng úa tả tơi
Từ miền xa xôi, bỗng dưng tơ sầu, gọi thương nhớ
Lối cũ bơ vơ, tình đã xa xưa, hay còn trong mơ
Trời còn giăng mưa, bến xưa ai đợi... chờ ai
Thuyền xa bến, có mong quay về, hay đã phôi phai
Tàn một cơn mê, ái ân chỉ còn... là tê tái
Nước mắt thôi rơi, tình đã xa xôi, sầu kín khung trời
Em ơi
Thời gian xóa mờ, tuổi vàng êm trôi, mà sao hững hờ
Nhìn nhau xa rồi, tình yêu ngày đó
Em ơi
Tuổi xuân lỡ làng, men đời cay đắng, tình xưa ngỡ ngàng.
Nên đành trọn kiếp... trọn kiếp sầu đau
Còn gì đâu em, tóc xanh phai màu thời gian
Tìm đâu nữa, giấc mê trong đời, từng bước đi hoang
Và còn gì đâu, dáng xưa êm đềm, mùa xanh đó
Gió cuốn tả tơi, sầu đắng lên môi, mộng vỡ tan rồi.