Con Đò Đưa Xác
Gió thổi thì thầm, mưa bay lâm tâm
Ai chờ con đò bên giòng sông vắng
Ai khóc tỉ tê trên giòng trường giang
Đò sang ngang dưới trăng vàng
Gió thu hiu hắt nức lên từng cơn
Nặng nề một chiếc thuyền con
Ầm thầm chở mấy vong hồn qua sông !
Trăng lên, mây tan
Sao trăng đẹp thế này !
Mà trên sông vắng,
Con đò cay đắng đưa xác người về đâu ?
Ô hô! Ô hô! con ơi mười mấy tuổi đầu,
Vì chưng đói rét, ngậm sầu thác oan!
Trong cơn heo may, ai chua cay,
Ai thương vay...ai nức nở thế này!
Mà trên sông vắng con đò
Cay đắng đưa xác người lầm than !
Ôi trăng! ôi mây! ôi nhân loại!
Sương chiều buông xuống,
Trên dòng sông vắng,
Con đò cay đắng đưa xác người về đâu?
Chôn đi đâu? Chôn đi đâu lũ oan hồn,
Trôi về đâu? con đò xác!
Lấp vào đâu? Nổi niềm thương!
Mang mang trong mây tan,
Phiêu linh có một bóng ông già
Tay chèo, tay lái,
Lòng buồn tê tái đem chôn đàn con!
Chôn đi đâu? Chôn đi đâu đám thân tàn?
Trôi về đâu? Con đò xác !
Lấp vào đâu? nỗi niềm thương