Chiều Viễn Xứ
Chiều viễn xứ mùa xanh vừa khẽ gọi
Nắng cuối ngày còn đọng mắt long lanh
Góc trương xưa nhìn lại khoảng sân gầy
Ai đứng lại soi lòng mình cô quạnh
Chiều viễn xứ thả hồn về chốn cũ
Cánh chim trời mang nặng một niềm đau
Mây lang thang cùng mộng ước vô thường
Em có còn nhớ chiều hạ thu xưa
Chiều viễn xứ dập dìu buồn nghiêng ngả
Dáng ngày xưa hòa nhịp tím hoàng hôn
Vần thơ say lướt khướt đẹp môi hờn
Ôi tương tư đẫm mắt còn ngấn lệ