"It's very important that we re-learn the art of resting and relaxing. Not only does it help prevent the onset of many illnesses that develop through chronic tension and worrying; it allows us to clear our minds, focus, and find creative solutions to problems.",

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Robyn Donald
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: Innocent Misstress, Royal Wife
Dịch giả: Hoàng Yến
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Little rain
Số chương: 13
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1183 / 17
Cập nhật: 2015-12-31 12:49:58 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 12
nh Rafiq", nàng nói trong tiếng nức nở, "Em không muốn có mối quan hệ này".
Anh nói một cách tha thiết, "Anh không chịu đựng nỗi những giọt nước mắt của em. Cứ đánh mắng anh đi, em yêu, hãy cho anh thấy bản lĩnh vững vàng đã giúp em vượt qua tất cả mọi chuyện. Nhưng anh xin em đừng khóc".
Lexie không thể kiềm chế được bản thân. Sự xuất hiện đột ngột của anh đã làm thay đổi toàn bộ cuộc sống của nàng trong những tuần qua. Nàng khóc nấc lên, rồi nàng cảm nhận được sự vững chãi của cánh tay đang ôm lấy mình, hơi ấm của anh bao bọc lấy nàng trong lúc anh vỗ về nàng, an ủi nàng bằng thứ ngôn ngữ mà nàng không hiểu.
Cuối cùng, khi những giọt nước mắt đã vơi bớt và đầu óc nàng đã tỉnh táo hơn, anh nói, "Vậy là thời gian qua em cũng khổ sở chẳng khác gì anh?"
"Em không biết anh khổ sở thế nào", nàng bắt bẻ trong niềm vui nho nhỏ.
Anh nâng cằm nàng lên và ngắm nhìn khuôn mặt nàng, vẻ hài lòng thoáng hiện trong đôi mắt màu xanh sẫm. "Rất tồi tệ", anh nói ngắn gọn. "Cho đến tận lúc em đi, anh vẫn không nhận ra mình sẽ nhớ em đến mức nào. Anh hy vọng em cũng rất nhớ anh, nhưng nếu có, thì hình như em đã không để lộ ra".
"Làm sao anh biết?", Nàng hỏi, giật mình trước câu nói của anh.
Trông anh thật kiêu ngạo, vẻ kiêu ngạo của một người chiến thắng. "Chắc chắn em không nghĩ anh sẽ dễ dàng để em đi chứ?", anh nhướn mày hỏi. "Tất nhiên, anh phải đảm bảo em vẫn ổn".
"Anh cho người theo dõi em?" Lexie cố hết sức tỏ ra giận dữ, lẽ ra điều đó không hề khó, nhưng cơn giận dữ ấy lại được xoa dịu bằng niềm vui phản chủ.
"Kiểm tra chứ", anh mỉm cười chữa lại. "Nếu em sống hạnh phúc, nếu em không tỏ ra nhớ anh, thì anh sẽ chấp nhận quyết định của em".
Nàng cố vùng ra; anh ôm chặt nàng thêm một lúc nữa rồi mới buông tay. "Thật sao?" nàng hỏi một cách ngờ vực.
Anh nhún đôi vai rộng, thừa nhận với một nụ cười khó hiểu. "Chứ không phải là không gặp lại em. Mọi chuyện giữa chúng ta xảy ra quá nhanh, và rồi em phát hiện ra anh đã lợi dụng em, nên em giận dữ và bị tổn thương là điều tất nhiên. Một đứa trẻ phải chịu trách nhiệm vì đã làm rối tung mọi thứ lên. Em cần thời gian để suy nghĩ, để lấy lại bình tĩnh, để xác định được tình cảm thật sự của mình. Nhưng anh vẫn luôn nung nấu ý định đến cầu hôn em một lần nữa".
Lexie nghe anh nói mà ngỡ như mình đang trong mơ. Nàng chằm chằm nhìn anh và giận dữ nói, "Vậy anh nghĩ gì về em? Ngoài đam mê xác thịt?" Hai gò má nàng ửng đỏ, rồi nhanh chóng dịu đi, nổi bật dưới đôi mắt lấp lánh màu xanh da trời. "Đó không phải là cơ sở tốt nhất cho một việc quan trọng như hôn nhân, nhưng từ đó đến nay em chưa biểu lộ một thứ tình cảm nào khác".
Anh nhìn nàng như thể nàng đã phát điên, ánh mắt anh sáng rực trên khuôn mặt đột nhiên đờ đẫn. "Anh yêu em", anh khẽ nói. "Tất hiên là anh yêu em – sao em lại không biết điều đó? Anh đã cầu hôn em kia mà, Lexie".
"Anh cầu hôn em vì anh phát hiện ra em còn trong trắng", nàng gay gắt vặn lại, tim nàng đập thình thịch nên nàng phải tập trung đầu óc nói cho rõ ràng. "Và vì anh tưởng em có thai".
Tương lai của nàng phụ thuộc vào việc này. Anh phải chắc chắn – giống như nàng. Và nàng cũng phải chắc chắn rằng số phận đáng thương của em gái anh không phải là nguyên nhân khiến anh ngỏ lời cầu hôn đầy bất ngờ kia.
Vì phải đối mặt với nó, nên nàng bình tĩnh nói, "Anh không thể chịu đựng được bất cứ điều gì liên quan đến Gastano, đặc biệt là việc quyến rũ một cô gái trong trắng. Rồi sau đó chúng ta đã làm tình mà không dùng biện pháp tránh thai."
Nàng sợ hãi nhìn anh nắm chặt hai tay lại. Anh nhìn nàng bằng ánh mắt dò xét, đáng sợ đến mức phải cố để không lùi về phía sau. Vài giây sau, anh hít một hơi thật sâu và thả lòng bàn tay ra.
"Anh không quyến rũ em", anh bực tức nói. "Chúng ta đã làm tình. Có một sự khác biệt. Với anh luôn phải có tình yêu".
"Em không tin", nàng tuyệt vọng, rất muốn thừa nhận điều anh nói, nàng có thể cảm nhận được ham muốn, giống như một nỗi khao khát cháy bỏng trong mình. "Anh khinh bỉ em vì tưởng em là người tình của Felipe".
"Anh đã cố để khinh bỉ em", anh chữa lại với một nụ cười khó hiểu. "Từ lúc nhìn thấy em trong chiếc váy màu hồng quyến rũ đó, anh đã muốn có em, nhưng ngay cả sau đó, anh cũng luôn muốn có em, chứ không chỉ đơn thuần là thèm khát nhất thời của một ngừi đàn ông đối với một người đàn bà quyến rũ".
"Làm sao anh biết?"
Anh lại nhìn nàng bằng ánh mắt kiêu ngạo xen lẫn niềm thất vọng, rồi bằng một cửô bạo không ngờ, anh nắm chặt một bàn tay lại. "Anh cảm thấy – nghi ngờ, bối rối, giận dữ. Tất cả những cảm giác đó – và những cảm giác khác nữa. Lần đầu tiên trong đời, anh không biết mình đang nghĩ gì, sự mất bình tĩnh khiến anh rất tức giận."
"Đúng, anh cứ nghĩ em kinh nghiệm hơn anh tưởng, nhưng người phụ nữ mà anh bắt cóc đã không như mong đợi của anh. Em nồng ấm, sâu sắc, sau vụ tai nạn ô tô, em cứ nhất quyết tìm hiểu tình trạng sức khỏe của người tài xế, rồi em còn gửi hoa và bưu thiếp cho chị ấy. Chị ấy là một trong những nhân viên tốt nhất của anh đấy. Em không hứng thú với bất kỳ cái gì khác ngoài Moraze và đàn ngựa, và cả những con người xung quanh em, trừ anh".
Lexie không nín được cười. "Chắc hẳn anh phải biết – anh là người từng trải, và mỗi lần anh chạm vào người em hay hôn em, em đều mất hết lí trí". Cơn giận dữ của anh nguôi ngoai. Anh mỉm cười, chế giễu. "Nhưng em đã nhanh chóng lấy lại được sự bình tĩnh đáng ghét ấy. Anh đã rất muốn nói với em khi tình yêu đến nhưng mọi chuyện diễn ra quá nhanh, trái tim anh đã bị chế ngự trước khi anh nhận ra nó đang rơi vào vòng nguy hiểm. Ngay cả sau lần đầu tiên chúng ta làm tình, anh cứ tưởng mình đã được an toàn. Cho đến lúc ở trong nhà máy đường, khi Gastano dường như nắm mọi con át chủ bài, thì anh biết rằng nếu không cứu được em, anh sẽ chết trong cô độc".
Câu nói bình dị và giọng nói chân thành, ngay thẳng giống như nỗi đau khổ trong ánh mắt anh đã gần như thuyết phục được Lexie.
Nhưng nàng vẫn không dám tin. Thay vì quay ra mở cửa, nàng nói, "Tốt hơn anh hãy vào nhà đi. Ở đây đang là mùa hè nhưng chắc chắn với anh cũng rất lạnh".
Anh sẽ nghĩ gì về căn lều của nàng? Anh theo nàng vào trong, và đóng cánh cửa sau lưng lại. Nàng đứng yên, chăm chú nhìn anh trong lúc anh quan sát căn phòng khách nhỏ xinh và cánh cửa mở ra hàng hiên lát bằng gạch.
"Nó trông giống như em vậy", cuối cùng anh lên tiếng rồi quay lại mỉm cười với nàng. "Ấm áp và thực tế, nhưng rất quyến rũ và nồng hậu. Từ khi nào em biết em yêu anh?"
"Em biết chắc chắn lúc em tưởng Gastano sẽ giết anh. Đó là lí do em đá anh ta; em nhận ra mình sẽ không sống nổi nếu thiếu anh".
Rafiq chìa tay ra. Nàng đón nhận, anh nắm lấy tay nàng, ấm áp, tự tin, vững chãi và an toàn. Nhưng anh không ôm nàng trong vòng tay.
Thay vào đ, anh nói bằng một giọng trầm, đanh thép. "Anh căm thù Gastano vì những gì hắn đã gây ra cho em gái anh – hắn đã lấy đi sự trong trắng của con bé, hủy hoại nó cho đến khi nó nhận ra mình không còn gì nữa. Nhưng sau khi chúng ta làm tình, anh cảm thấy mình không hề đối xử với em như thế. Anh thấy vô cùng xúc động, như thể chuyện này rất lạ lẫm và mới xảy ra lần đầu, như thể anh đột nhiên hiểu vì sao mình có mặt trên đời".
Nàng khẽ nói, "Em cũng thế".
Mặc dù nắm rất chặt bàn tay nàng, nhưng anh vẫn không hôn nàng. "Anh biết anh không thể dùng pháp luật trừng phạt Gastano. Anh hoàn toàn có thể sắp đặt một cuộc mưu sát dành cho hắn, nhưng nếu làm vậy thì anh cũng xấu xa chẳng khác gì hắn cả".
"Không đâu", nàng nói nhát gừng.
Anh nhún vai. "Anh đã nghĩ vậy. Hơn nữa, nếu làm thế thì tổ chức của hắn rồi sẽ rơi vào tay một kẻ tàn ác hệt như hắn mà thôi. Anh muốn hắn trả giá cho những gì hắn đã gây ra – và anh muốn chắc chắn không có thêm người vô tội nào nữa bị hủy hoại trong tay hắn. Để làm được điều đó, anh phải dụ hắn tới Moraze. Anh không hề biết em sẽ đến cùng, hay ý định lấy em của hắn".
Lexie gật đầu, nàng nhìn vào khuôn mặt thân thương của anh. "Vì thế anh đã dụ anh ta tới". "Nhưng sau đó anh quyết định kéo em ra khỏi cuộc chơi, hi vọng hắn sẽ tức giận và lộ mặt". Anh cười cay độc. "Anh đã tự nói với mình như thế. Lí do thực sự là vì anh không thể chịu đựng được ý nghĩ để hắn nói chuyện với em, hôn em, hay làm tình với em. Vì thế anh đã sắp đặt vụ tai nạn".
Nàng nhướn mày lên, cố che giấu niềm hạnh phúc sau câu nói của anh. "Anh thật ranh ma".
Giọng Rafiq đanh lại. "Nhưng cho dù biết hắn sẽ trở nên hung dữ khi nhận ra mọi chuyện đã đảo lộn, anh vẫn không lường được tình huống hắn ăn cắp chiếc trực thăng và chĩa súng vào viên phi công buộc anh ta bay đến lâu đài".
"Em hiểu", nàng gật đầu, rồi nhíu mày. "Thế chuyện gì đã xảy ra với viên phi công".
"Anh ta bị bắn chết".
Lexie rùng mình, rồi anh nói một cách cương quyết, "Chính vì thế mà anh đã bảo người của mình nổ súng tiêu diệt hắn".
"Vâng". Nàng buồn bã đáp. "Khi anh nói cái chết ấy quá nhanh gọn và không hề đau đớn, em rất đồng ý, nhưng em còn hiểu được vì sao anh lại có suy nghĩ như vậy".
"Anh rất mừng", anh khẽ nói. "Giờ, khi anh đã cho em biết mọi sự, em sẽ đồng ý làm vợ anh và cho anh niềm hạnh phúc chứ?"
Lexie sợ hãi, nước mắt tuôn trào. "Giá mà em có thể, nhưng em cũng có chuyện cần nói với anh. Đó là về cha em – anh không biết ông là ai đâu".
"Tất nhiên là anh có biết", anh bình thản nói.
Nàng nhìn vào mắt anh, xanh thẳn, kiên định và thẳng thắn, rồi nàng cười gượng gạo. "Vâng. Tất nhiên là anh biết rồi. Nhưng anh đã nghĩ kỹ chưa? Nếu chúng ta kết hôn, người dân ở Moraze sẽ phát hiện ra cha em là một con quỷ. Anh đã chẳng muốn danh dự của Hani bị chà đạp đó là gì".
"Cứ để họ nói những gì họ muốn. Điều đó sẽ không ảnh hưởng đến chúng ta", anh nói bằng sự tự tin được truyền lại qua hàng thế kỉ của dòng họ cầm quyền. Anh trấn an mọi nỗi sợ hãi trong nàng, "anh không quan tâm đến những người phán xét em vì những gì cha em đã làm – anh chỉ quan tâm tới em thôi. Nếu em lấy anh, Lexie, anh sẽ yêu em và làm em được hạnh phúc trong suốt cuộc đời, cho tới khi anh lìa trần. Không một ai trong chúng ta có thể thay đổi quá khứ, nhưng ở bên nhau, chúng ta có thể tạo ra một tương lai để người đời sau nhớ mãi".
Trái tim nàng thổn thức trong niềm hạnh phúc vô bờ, nàng mỉm cười nhìn anh, "Vậy thì chúng ta hãy kết hôn đi".
Rafiq phải hết sức cứng rắn để không mất bình tĩnh. "Anh muốn em học cách yêu mến Moraze giống như anh. Nhưng gì em biết về nó đó là nó giống như một sự cầm tù – nhưng ở đó, có cây đang đâm hoa, kết trái, cuộc sống tràn đầy hứa hẹn, và có rất nhiều cảnh thần tiên em chưa từng thấy trong đời".
"Em sẽ yêu bất cứ nơi nào anh đến", nàng thề.
Anh dịu dàng trở lại. "Rồi em sẽ thấy hạnh phúc", anh nói bằng giọng thâm trầm, sâu sắc mà nàng chưa từng được nghe trước đây. "Anh t".
Nàng mơ màng nhìn anh, "Anh cũng sẽ được hạnh phúc", nàng nói, mặc cho những giọt nước mắt lăn xuống gò má cho đến khi anh kéo nàng vào vòng tay mình.
"Được rồi", công nương Jacoba Considine vừa nói vừa nhíu mày, "Xoay một vòng nào".
Lexie xoay người, chiếc váy lụa màu lông gà con khẽ sột soạt khi xoay quanh người nàng. Jacoba chăm chú ngắm nàng bằng ánh mắt của người phụ nữ nổi tiếng thế giới về gu thời trang. "Trông chị thật lỗng lẫy. Anh Rafiq sẽ ngất xỉu khi nhìn thấy chị".
Hai nàng hầu giúp nàng mặc váy áo khúc khích cười, Lexie nhe răng nói, "Anh ấy sẽ không ngất đâu. Chị sẽ dội nước lạnh vào mặt anh ấy".
Hai nàng hầu lại khúc khích cười, Jacoba liếc nhìn đồng hồ. "Đến giờ lên đường rồi", cô vui vẻ nói. "Chúng ta có đúng ba giờ đồng hồ trước khi con trai em đòi ăn bữa tiếp theo". Cô kiểm tra lại chiếc mũ miện của dòng họ Considine. "Em tin nó phải nặng đến nửa tấn, nhưng được đội nó cũng xứng đáng".
"Vì Rafiq, cái gì cũng xứng đáng", Lexie khẽ nói rồi nàng ra khỏi phòng, bước tới chỗ hoàng tử Marco, em rể của nàng và cũng là họ hàng xa, đang đợi để hộ tống nàng tới lễ cưới.
Sau đó, trong một giáo đường nhìn ra vịnh lấp lánh ánh sao, nàng ngước nhìn chồng.
"Lại đây em", anh chìa tay ra trong lúc ánh mắt nhìn nàng say đắm, ánh mắt luôn khiến con tim nàng rạo rực. "Anh đã nói với em rằng hôm nay trông em rất rực rỡ khi tiến về phía anh trong nhà thờ này chưa?"
Nàng cười rạng ngời hạnh phúc. Kể từ khi nàng trở lại Moraze, họ chưa hề làm tình, thời gian trôi mau khiến nỗi khát khao của nàng gần như biến thành cơn tuyệt vọng.
"Giờ anh mớiđấy", nàng bước đi bên anh trên sàn nhà rắc đầy cánh hoa đặc trưng của vùng nhiệt đới. Mùi hương ngào ngạt tỏa ra như lời cầu chúc trong không khí ấm áp, ngập tràn hạnh phúc.
Nàng đưa hai tay lên ôm lấy mặt anh, thấy tình yêu nồng cháy trong đôi mắt anh và biết chắc chắn rằng đây chính là sự khởi đầu cho một cuộc sống hạnh phúc trọn đời bên nhau.
"Em yêu anh", nàng nói, rồi tựa đầu vào ngực anh, hít thật sâu mùi hương toát ra từ người đàn ông nàng yêu say đắm và cảm thấy dễ chịu trong vòng tay vững chãi của anh.
"Anh cũng yêu em. Bằng chính con người anh, với tất cả những gì anh có, cho đến trọn đời".
Anh thốt ra những câu nói ấy như một lời thề, với nàng những lời nói đó quý giá hơn bất kỳ viên kim cương đỏ nào anh dành tặng cho nàng, quý giá hơn bất cứ thứ gì trên đời.
Rồi Rafiq hôn lên đôi môi nàng, và mọi ý nghĩ tan biến ngay khi môi họ hòa quyện vào nhau, khi một tương lai rực sáng, đầy hứa hẹn tại Moraze mở ra trước mắt.
"Hòn đảo phía đông Zanzibar", nàng khẽ lẩm bẩm. "Lúc anh nói với em rằng Moraze có cái tên này là do nó nằm ở phía đông – em đã nghĩ mọi chuyện đều có thể xảy ra ở phía đông Zanzibar – ngay cả sự lãng mạn đến điên rồ như là tìm bạn đời. Nhưng em không dám nghĩ sẽ xảy ra như thế này".
Anh áp má vào tóc nàng. "Nó đã xảy ra đấy thôi. Với cả hai chúng ta", giọng anh đầy thõa mãn và họ tay trong tay sánh bước bên nhau, đi tới một tương lai tươi sáng, rực rỡ như chính viên kim cương đỏ huyền thoại tại quê hương mới của Lexie, quê hương đã chiếm trọn trái tim nàng.
Tình Nàng Ngây Thơ Tình Nàng Ngây Thơ - Robyn Donald Tình Nàng Ngây Thơ