Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Tình Yêu Vốn Đã Là Điều Kì Diệu
Tác giả:
Nắng
Thể loại:
Truyện Ngắn
Biên tập:
An Nhiên
Số chương:
1
Phí download:
1 gạo
Nhóm đọc/download:
0 / 1
Số lần đọc/download: 410 / 0
Cập nhật: 2015-08-31 07:17:16 +0700
Download:
ePub
A4
A5
A6
Xem thông tin ebook
T
ôi gặp cô gái ấy vào một buổi chiều cuối mùa xuân, trong một cửa hiệu giày. Ngay từ giây phút nhìn thấy em, tôi đã có một cảm giác rất kì lạ. Giày trắng búp bê, gắn chiếc nơ tinh tế, dáng rất đẹp, ôm sát đôi bàn chân bé nhỏ. Đôi giày đẹp và chủ nhân của nó cũng đẹp quá. Em giống như một cô gái trong truyện tranh Nhật Bản đang lạc vào thế giới thực vậy. Mặc dù chỉ nhìn nghiêng, nhưng tôi cũng có thể thấy nét thanh tú trên khuôn mặt em, đôi mắt sáng lấp lánh và tưởng như lúc nào trong đó cũng là niềm vui bất tận. Bắt gặp tôi đang nhìn trộm, em quay ra, nhìn thẳng vào mắt tôi. Khuôn mặt thánh thiện, hai mắt tròn to, ngơ ngác. Tôi bỗng bối rối, vì chưa bao giờ tôi rơi vào tình huống này cả. Xấu hổ, tôi lập tức quay mặt đi. Lúc tôi quay lại phía cô gái ấy, em đã đi mất rồi.
***
Hai tiếng trước…
Tôi hay nhìn giày của những người đang đi trên phố, những người ngồi trong một quán cà phê, hoặc những người tôi gặp lần đầu. Tôi thường ngấm ngầm nhận xét hoặc phỏng đoán tính cách một ai đó qua đôi giày mà họ đang đi. Tôi không đánh giá cao những đối tác ăn mặc chỉnh tề, sáng loáng, nhưng lại đi một đôi giày luộm thuộm hay cáu bẩn. Những chiếc giày có thể nói lên nhiều điều về một con người hơn là họ tưởng. Một đôi giày đẹp sẽ đưa ta đến những nơi tốt đẹp, tôi tin là như vậy.
Tôi – một thằng con trai 24 tuổi, công việc ổn định và đã có một vị trí ngon lành trong công ty. Tôi tự nhận thấy mình là người chín chắn và suy nghĩ thấu đáo. Người ngoài nhìn vào tôi và coi tôi như một “hình mẫu” mà bạn trai, hoặc đối với người lớn thì là con cái họ, cần noi theo. Thế nhưng, riêng chuyện tình cảm thì tôi hi vọng là sẽ không ai “noi theo” tôi cả. Chẳng bao giờ tôi hẹn hò với cô gái nào được quá nửa năm. Những cô nàng xinh đẹp, sành điệu, ăn chơi nói thẳng với tôi: “Anh không hề khó tính, nhưng em chẳng biết cách nào để làm vừa lòng anh cả.” Những em gái xì-tin thì thủng thẳng: “Anh người lớn quá, yêu anh, em cảm thấy em quá trẻ con và nông cạn.” Những cô gái hiền lành, có học thức, thì chỉ đơn giản: “Khi ở bên anh, em thấy nặng nề vì cảm giác mình-phải-hoàn-hảo.” Thì tôi vốn là một thằng con trai đi tìm sự hoàn hảo. Tôi yêu thích những gì tinh tế, những vẻ đẹp mỹ miều và những thứ “vô cùng”: đẹp vô cùng, chính xác vô cùng. Nhưng có lẽ, trong tình yêu, sự cầu toàn rất khó xảy ra được. Tôi đã từng mơ nhiều giấc mơ về một ngôi nhà trắng, khang trang với những cánh cửa gỗ và sân ngập tràn hoa hồng. Đó là một ngôi nhà hạnh phúc theo đúng nghĩa, mà khi chia sẻ với những cô bạn gái thì họ cho rằng tôi đã lãng mạn đến không thực tế rồi.
Những đợt gió buốt da ngày một đổ về nhiều, mang theo cái không khí khô và lạnh hơn. Mùa xuân năm nay về sớm, tôi tự nhủ. Chỉ còn hơn một tháng nữa là đến Tết Nguyên Đán. Giao thừa năm nay, tôi quyết định sẽ không “vơ” tạm một cô nàng để cặp kè đón năm mới nữa. Tiệc tùng, những ly rượu chúc tụng, cùng hò hét và đếm ngược… tất cả là gì chứ nếu từ trong sâu thẳm tâm hồn, tôi vẫn là một chàng cô đơn? Có lẽ, đón giao thừa một mình sẽ khiến tôi nhận ra điều gì đó, về lí do tại sao tôi vẫn chưa tìm được hạnh phúc… Tôi đang nghĩ linh tinh cái gì thế nhỉ? Tách cappuccino trước mặt đã nguội ngắt cả rồi. Mấy giờ chiều rồi nhỉ? Có lẽ tôi nên dừng việc ngồi cà phê tự kỷ như thế này. Lượn qua tiệm giày yêu thích ngắm những mẫu giày mùa xuân mới nhất có vẻ là một ý kiến hay…
***
Ba ngày sau.
Tôi không thể nào quên được cô gái ấy. Bắt đầu từ đôi giày hoàn hảo, rồi khuôn mặt, ánh mắt… tất cả đều làm tôi nửa tò mò, nửa bối rối. Ở cô gái này có một sự hấp dẫn thú vị, người ta gặp một lần rồi sẽ muốn gặp lần hai. Linh cảm mách bảo tôi như vậy. Ấy là tôi còn chưa thực sự “gặp” em lần nào đâu đấy.
Tôi ghé thăm cửa hàng giày đó vào mỗi chiều từ sau cái hôm tôi nhìn thấy em. Chẳng có hi vọng gì nhiều lắm, nhưng biết đâu, nếu may mắn và có duyên với nhau, chúng tôi sẽ gặp lại. Hôm trước, em mới chỉ đang ngắm giày thôi mà, chưa mua được đôi nào thì đã phát hiện bị tôi nhìn trộm rồi bỏ đi mất. Lang thang trong những kệ giày sáng bóng, được thiết kế tinh tế, hài hòa cùng ánh sáng để tôn lên nét đẹp nhất của những chiếc giày, tôi thầm dựng lên trong đầu mình hình ảnh “cô gái giày trắng” sẽ tìm mua một đôi giày như thế nào nhỉ? Cửa hàng giày này cũng toàn những người “sành” đến mua, tại sao mấy hôm rồi mà em vẫn chưa quay lại?
Đôi khi, con người ta vẫn bướng bỉnh đặt hi vọng vào một việc rất khó có thể xảy ra…
***
Thế mà tôi gặp lại em thật. Vào ngày hôm sau, đúng hôm cửa hàng đang sale đầu năm, chuẩn bị cho đợt hàng Tết. Chẳng biết là do có duyên, do tôi kiên trì hay có chút may mắn nữa. Chỉ biết là tôi lại bắt gặp đôi giày trắng lung linh như tỏa ánh hào quang ấy. Lần này thì tôi sẽ không để vuột mất “cô gái giày trắng” của tôi đâu. Tôi chăm chăm nhìn vào em, chỉ sợ toàn người với người thế này, sẽ để mất mất “eye contact”. Công sức tôi “theo dõi” em cuối cùng cũng được đền đáp xứng đáng: Em nhận ra tôi. Trong đôi mắt ấy thoáng một nụ cười. Cửa hàng quá to và lại đang đông đúc. Tôi giơ điện thoại lên, ý hỏi số điện thoại của em, lòng le lói một tia hi vọng là em sẽ đủ tinh tế để hiểu ra. Em nhoẻn cười, chỉ tay vào tấm hình quảng cáo to đùng trên bức tường của cửa hàng. Tôi biết ngay mà – chỉ mất 2 giây nhìn lên tấm poster, rồi ngay sau đó, khi tôi nhìn lại về phía em, em đã lại biến mất trong dòng người náo nhiệt. Tôi toan gọi em, nhưng mới nhớ ra là mình chưa hề biết tên em. Chán thật!
Giờ thì em đã cho tôi mật mã để đi tìm lời giải. Tôi đi tìm khắp các kệ giày, tìm bằng được đôi giày trong poster quảng cáo đó. Cuối cùng tôi cũng tìm ra – một đôi giày cao gót ánh kim lấp lánh tuyệt đẹp. Nó kiêu sa hệt như nụ cười của một cô gái khi biết có một anh chàng si tình đang theo đuổi mình. Và còn tuyệt vời hơn, giấu trong phần mũi giày là một mảnh giấy ghi số điện thoại của em.
Tôi cũng không rõ tôi đã mê cái trò “đuổi bắt” trong thầm lặng này từ khi nào, và như thế nào nữa. Có thể, đó là kiểu đuổi bắt mà tôi vẫn thường thích, thường vẽ ra trong đầu mình. Nó có độ lãng mạn vừa đủ, một chút gay cấn, li kì, khá nhiều hồi hộp và thích thú thì vô kể. Mảnh giấy ghi số điện thoại của “cô gái giày trắng” đem lại cho tôi niềm vui nhiều hơn cả khi hoàn thành một dự án hoặc kí được một hợp đồng.
Chưa biết tên em là gì, cũng chẳng biết em là ai. Tôi chỉ kịp ghi nhớ nụ cười rạng rỡ của em trong ánh nắng ấm áp mùa xuân. Có vẻ như trời đang ấm dần lên thì phải, nắng lên khiến sắc đào tươi thắm hơn đấy… Ngón tay tôi đã ấn phím “Send” – tin nhắn đầu tiên gửi cho em.
- Xin chào cô bé giày trắng!
- Xin chào người theo dõi bí mật!
- Sao em biết anh là… anh?
- Vì cách anh đặt biệt danh cho em khác hẳn với mọi người. Chẳng ai gắn một người với… đôi giày của họ cả.
- Có anh đấy thôi.
- …
- Xin lỗi vì hôm trước đã nhìn trộm em nhé!
- Em cũng đã nhìn trộm anh qua chiếc gương của tiệm giày, trước khi quay ra “bắt bài” anh rồi, hehe.
- Okayyy, vậy là em hơn anh một bước. Thế em đã ưng đôi giày cao gót kia chưa?
- Anh nghĩ sao?
- Anh đoán là chưa. Giày cao gót không hợp với em.
- … Và cả cái màu ánh kim đó nữa, anh nhỉ?
Thật lạ. Dường như chúng tôi hiểu được ý nhau, vượt ra ngoài những câu chữ ngắn ngủi với số kí tự ít ỏi. Nhắn tin với em, tôi cảm thấy có một sự thu hút, khác hẳn với khi nhắn tin à ơi với những cô gái khác. Đặc biệt hơn, linh tính của tôi mách bảo rằng em cũng có ấn tượng với tôi từ lần gặp đầu tiên, à không, lần-nhìn-nhau đầu tiên, thật đấy! Kết thúc “cuộc nhắn tin” hôm đó, tôi có được hai thứ: tên em là Phương Nhi, và chúng tôi sẽ cùng nhau đi chọn giày cho em vào ngày hôm sau. Quá tuyệt vời cho một đêm trở gió và cơn mưa xuân thì vẫn khe khẽ reo lên từng hạt tí tách giữa những tĩnh lặng của vạn vật.
***
- Phương Nhi, em thích đôi này chứ?
- Em phải ướm vào chân đã mới biết được.
- Anh tưởng người như em phải linh cảm được ngay đâu là đôi giày dành cho mình chứ? – Tôi trêu Phương Nhi.
- Mỗi đôi giày được làm ra đều là món quà tặng cho bàn chân của một ai đó. Vì thế ta không thể chọn giày bằng tay và suy nghĩ được. Phải dùng chính đôi chân để chọn ra chiếc giày phù hợp cho mình, anh ạ. – Em nói, rồi nheo mắt cười, cái miệng xinh chu lên làm điệu bộ “cute”. Và tôi biết, tôi đã “say” nụ cười này của em mất rồi.
Sau khi mua được đôi giày mocha trắng viền bông mà tôi chọn cho em (ơn trời là em thích nó), chúng tôi đi cà phê, ngồi tám nhảm với nhau. Em chia sẻ về bộ sưu tập những đôi giày trắng của em. Những cô gái hợp với giày màu trắng thường là những người trong sáng và có một tâm hồn thánh thiện. Phương Nhi ngỏ ý muốn cho tôi xem bộ sưu tập giày, nên em mời tôi về nhà. Bạn biết sao không, nhà của em được sơn tuyền một màu trắng, với những cánh cửa gỗ nâu sáng bóng, và sân thì ngập tràn hoa hồng.
Có hai cách để nhìn cuộc sống. Một là coi như chẳng có gì là kì diệu. Hai là coi như mọi thứ đều kì diệu. Bạn có thể nghĩ đây là một câu chuyện “tiếng sét ái tình”, và tôi đơn giản là thằng con trai trúng mũi tên của thần Cupid vào một ngày đẹp trời. Nhưng cuộc sống có những thứ không thể nào lí giải nổi. Bạn gặp điều đó, bạn tự hiểu là nó sẽ phải xảy ra thôi. Còn tôi thì chỉ biết là, đêm giao thừa năm nay, tôi sẽ tay trong tay với một thiên thần xinh đẹp, đi đôi giày trắng đẹp hoàn hảo, và hai đứa hiểu nhau từ sâu, rất sâu trong tiềm thức.
- Thật kì diệu khi mình gặp được nhau, em nhỉ?
Em cười, rồi nháy mắt với tôi.
- Tình yêu vốn đã là điều kì diệu, anh à.
- Bé à, em có đang rỗi không?
- Em có ạ.
- Đi dạo với anh một lát không?
- Anh đang ở đâu?
- Anh đang ở Percy Street rồi đây. Bé xuống nhà là sẽ gặp anh ngay.
Khoác vội chiếc áo rét, quàng thêm cái khăn len để chống chọi với cái giá lạnh của nước Anh tháng 11, Chi ra khỏi phòng trọ, khóa cửa và bước xuống đường. Huy đã đứng đó từ bao giờ, chiếc áo khoác dạ to sụ khiến anh trông như một chú gấu ấm áp. Anh mỉm cười, chìa ra một cốc cà phê Starbucks. Và thế là hai con người bắt đầu cuộc đi dạo buổi tối, lang thang từ đường Percy nơi Chi thuê nhà, đến đường Charlotte, ngắm đường phố London buổi tối. Cứ thế, họ bước đi, thi thoảng nói dăm ba câu chuyện về trường lớp, bài vở, rồi lại chìm trong im lặng. Dường như họ đã quá quen với việc đó, anh thích vừa uống cà phê, vừa dạo phố với Chi, còn Chi thì thích cái cảm giác được sóng bước bên anh giữa phố mùa đông lạnh giá.
Họ yêu nhau ư? Không. Gặp và quen nhau ở bữa tiệc của du học sinh Việt tại London, anh và Chi cảm thấy nói chuyện với nhau khá hợp, rồi quyết định làm bạn với nhau. Chỉ là bạn. Cũng đi học cùng nhau, đi mua sắm cùng nhau, thỉnh thoảng đi ăn hoặc cà phê cà pháo. Nhưng chỉ là hai người bạn. Mặc dù cả hai đều đang single và available. Có thể là vô lý, thế nhưng, ở nơi xứ người này, việc có một người bạn hợp và hiểu mình đôi khi còn quan trọng hơn là có một người để yêu. Và hơn cả, Chi biết hai người đều chưa sẵn sàng để bắt đầu một tình yêu mới, khi thoáng đâu đây, dư âm của cuộc tình trước vẫn còn trong cả hai.
Người yêu – à, phải gọi là ex – của Chi đã “đá” Chi một cú điếng người ngay tuần đầu tiên Chi đặt chân đến London, trong khi trước đó hai đứa đã hứa hẹn bao điều với nhau. Cậu ấy đã không chịu nổi sự xa cách và nhanh chóng cặp kè với một cô nàng khác ở Việt Nam. Chi không quá buồn, không tiếc gì một con người như thế. Vả lại, cuộc sống mới khiến nó phải lo bộn bề nhiều thứ, lại còn là con gái đi du học một mình, việc gì cũng đến tay. Nhiều đêm nằm suy nghĩ, Chi nhận ra giữa nó và cậu ex kia hình như không phải tình yêu. Nhoằng một cái “in a relationship”, rồi chia tay cũng nhanh chẳng kém, không buồn, không tuyệt vọng gì hết. Rồi Chi tự hiểu rằng, chưa bao giờ nó thực sự biết “yêu”, có thể sẵn sàng hi sinh, sẵn sàng đau đớn, dằn vặt vì một ai đó. Thế nên, đừng yêu vội có phải là tốt hơn không.
Còn Huy, Chi không biết rõ lắm vể mối tình trước của Huy, chỉ biết qua bạn bè kể lại thì đó là một cuộc tình khá sâu nặng. Huy và ex chia tay vì hai người thực sự không hợp nhau, mặc dù nhìn bề ngoài thì vô cùng “đôi lứa xứng đôi”. Chi cũng từng xem được ảnh người yêu cũ của Huy. Chị ấy xinh xắn, sắc sảo và năng động vô cùng. Nó cũng được nghe kể là Huy cũng từng suýt rơi vào trầm cảm sau khi chia tay. Thêm một chi tiết nữa là ex của Huy cực kỳ thích chuông gió. Và đó là tất cả những gì Chi biết.
Đối với Chi, Huy nhẹ nhàng, thân thiện và quan tâm. Riêng cái cách anh gọi nó là “bé” đã đủ hiểu anh là một người con trai tâm lý như thế nào. Nói chuyện với anh rất dễ chịu. Đôi khi nó nghĩ, ai mà bỏ anh thì thật là quá phí. Nhưng rồi nó lại chợt nhận ra, nó cũng đang ở bên anh suốt nhưng cũng đã là gì của anh đâu. Với cái suy nghĩ trên thì trường hợp của nó còn phí hơn ấy chứ. Dù sao thì, được đi dạo, trò chuyện với anh – như với một người bạn lớn – cũng là thích lắm rồi.
Cuộc sống ở London sau hai tháng đầu tiên với Chi cũng không đến nỗi quá tệ. Chi quen được thêm nhiều người bạn mới. Họ vui tính, hòa đồng và sẵn sàng giúp đỡ Chi. Chi thích đi xe bus hai tầng, trèo lên tầng trên, ngồi ngay đầu rồi ngắm London vào buổi tối. Và hẳn là đi với anh Huy thì sẽ thích hơn. Ở đây chưa lâu, nhưng Chi có cảm giác như thể nó đã quen với cuộc sống này từ lâu lắm rồi.
***
- Bé à, hôm nay đi mua sắm với anh không?
- Tại sao lại là đi mua sắm?
- Con đường nhanh nhất để hiểu một phụ nữ là đi mua sắm với nàng. Just kidding, thế có đi không, anh cần mua mấy thứ, muốn rủ em đi cùng cho vui mà.
Và thế là đi cùng. Đôi khi, tất cả chỉ là cái cớ. Đi mua đồ một mình hẳn là rất tệ, nhất là đối với một thằng con trai. Anh mua một gói fish and chips cho nó ăn, rồi tha lôi nó đi khắp nơi.
- Sao bé lại không thích đi shopping?
- Chỉ đơn giản là em không thích thôi. Em rất hạn chế, chỉ khi nào thực sự cần thiết thì em mới đi mua đồ.
- Thế á. Theo anh biết, khi phụ nữ căng thẳng, họ ăn hoặc đi mua sắm, còn đàn ông đi xâm lược một đất nước khác. Đó là điểm khác biệt giữa họ.
- Thế thì em muốn đi… xâm lược đất nước khác. – Chi cười. Nó luôn thích làm ngược lại tất cả những gì vốn được cho là hiển nhiên.
Hai đứa đi mua một vài thứ đồ, rồi mua một chiếc DVD mang về nhà Chi để xem phim. Vừa nhấm nháp popcorn tự làm nổ bằng lò vi sóng, Chi khẽ tựa đầu vào vai anh. Ấm áp. Mùi nước hoa của anh nhẹ và thanh, khiến mũi nó không thể không lén lút hít hà. Chỉ còn thiếu một cái nắm tay, một nụ hôn… là đủ để trở thành một “chuyện tình London” rồi ấy nhỉ?
Nhưng không. Nó sẽ không đẩy nhanh bất cứ cái gì cả. Nó thích những mối quan hệ đơn giản như thế này. Không lo lắng, không buồn, không giận dỗi, không tính toán và không cần nghĩ đến ngày mai. Nó chỉ cần vậy thôi mà, nhỉ?
***
- Này, cuối tuần đi Soho với anh không?
- Có!
- Không thích đi shopping nhưng lại rất thích đi chơi, em lạ nhỉ?
- Vì đó là cách em enjoy cuộc sống của em. – Mắt Chi lấp lánh nụ cười.
Khu Soho nằm tại phía Tây Bắc London, thuộc quận trung tâm, là một khu vực đa văn hóa tiêu biểu tồn tại bên trong một London vốn cũng đa văn hóa. Khu này có phố Tàu mới hình thành sát bên cạnh với nhiều nhà hàng, tiệm bánh, tiệm tạp hóa do dân Hồng Kông di cư sang làm chủ. Hai đứa cứ thế tung tăng… cho đến khi dừng lại ở một cửa hàng nhỏ, bán toàn đèn lồng, chuông gió và những đồ treo trang trí khác.
Phải rồi, chuông gió…
Trong một phút giây thoáng chốc, tim nó đã khựng lại một nhịp.
Nó bỗng cầu mong anh sẽ không nhìn thấy.
Chuông gió. Và mối tình đầu ám ảnh của anh.
Nhưng anh đã nhìn thấy.
Trong một khoảnh khắc, nó đã thấy trong mắt anh ngập tràn sự buồn bã…
- Bé à.
- Có phải mình yêu nhau không nhỉ?
- Sao anh lại hỏi thế? – Nó giả vờ cười một nụ cười gượng gạo. Đầu nó vẫn bị ám ảnh bởi mối tình cũ của anh.
- Em chỉ cần trả lời có hay không thôi mà.
- À… chắc là không rồi anh ạ. Em thấy đâu có vẻ gì là thế đâu, hì hì…
Trả lời xong, nó mới thấy nó thật ngu ngốc.
***
Trời đã lạnh và tuyết phủ khắp nơi. Những bài assignments và áp lực cho kì thi final đầu tiên trong đời du học sinh làm Chi ngập tràn trong một đống việc. Dạo này, anh cũng ít nói chuyện với nó hơn. Chắc là anh cũng bận học. Sáng nay ngủ dậy, nó nhận được một tin nhắn của anh: “Anh được nghỉ học làm research, anh về Việt Nam một tuần. Em giữ sức khỏe và thi tốt nhé. See you soon.”
Bất chợt, nó thấy lòng buồn vô hạn. Man mác một cái gì như là nỗi nhớ. Nó biết anh về Việt Nam để làm gì. Nó thấy mình chợt quá ngốc nghếch khi đã bỏ lỡ biết bao cơ hội. Nó hoàn toàn có thể trở thành bạn gái của anh, từ lâu lắm rồi. Thế mà chỉ vì cái tính ương bướng và thích làm những điều ngược đời, nó đã không làm, lại còn từ chối vào giây phút quan trọng nhất.
Nó thấy nhớ anh. Nhớ lắm. Nhất là khi nó chợt ngửi thấy một mùi hương giống mùi nước hoa của anh trong không khí. Con gái khi mà nhớ một ai đó, sẽ nhớ nhất mùi hương của anh ta.
Hẳn là trong một lúc nào đó, nó đã khóc.
***
Một tuần sau, gặp lại nhau, anh cười tươi, rạng rỡ với nó. Anh nói:
- Anh nhớ em phết.
Nó mỉm cười, chẳng trả lời gì, mặc dù trong lòng thì đang sướng rơn. Hôm nay là ngày nó thi xong môn cuối cùng, hai đứa nấu mì spaghetti, làm một party ăn mừng nho nhỏ. Ăn xong rồi lại nằm dài trên ghế sô pha và xem phim. Nó thấy anh rửa bát xong, đứng tần ngần một lúc, rồi quay sang hỏi nó:
- Bé à.
- Dạ?
- Có phải mình yêu nhau không nhỉ?
Tự dưng nó thấy hai mắt mình ươn ướt. Nó thấy cảm giác thật tội lỗi nếu nói “có”.
Đầu nó không gật, cũng không lắc.
Hai người chìm vào một khoảng im lặng đến khó xử.
Đâu đây, mùi nước hoa của anh thoang thoảng, lại làm lòng nó thêm cồn cào.
***
Thi final xong được nghỉ qua Tết tây, nó quyết định về Việt Nam một thời gian. Chắc chắn phải thế. Nó sẽ gặp ex của anh. Nó không thể để mọi thứ dở dang như vậy được. Không khó để nó hẹn được chị Thủy trong một chiều Hà Nội ngập sương lạnh. Chị ấy đúng như hình dung của nó: xinh đẹp, đôi mắt ánh lên sự tự tin và lạc quan. Chào hỏi một hồi, nó đi vào vấn đề luôn. Đúng như nó nghĩ, một tuần anh về Việt Nam là để gặp chị ấy. Trong lòng nó dậy lên một cảm giác khó chịu. Một chút gì như là… ghen tuông. Chị Thủy nhoẻn cười:
- Em đừng lo. Anh ấy gặp chị không phải vì nhớ nhung hay “gì gì” đâu.
Chi nhăn mặt cười vì bị đoán trúng “ý đồ”. Chị Thủy nháy mắt và nói tiếp:
- Hồi bọn chị chia tay, anh ấy từng đau khổ và dằn vặt rất nhiều. Chị cũng thế. Mối tình đầu rất lâu, tưởng như sẽ gắn bó với nhau mãi mãi, lại đứt một cách bất ngờ. Nhưng biết làm thế nào được, không hợp thì vẫn là không hợp. Thậm chí chị còn phải cố gắng tránh mặt anh ấy một thời gian đấy.
- …
- Nhưng lần trước gặp lại, anh ấy có vẻ ổn hơn nhiều rồi đó. Hai đứa nói chuyện như hai người bạn cũ thôi mà… Và chị biết, trong tim anh ấy, thực sự đã có một người con gái khác.
- Dạ…?
- Nhưng mà anh ấy rất là buồn, vì mãi mà cô gái ấy chẳng hiểu và chẳng chịu mở lòng ra với anh. Em hiểu không, “in the friend zone” ấy mà.
Chi tủm tỉm cười. Đồ ngốc, đồ ngốc. Cả anh và nó, đều ngốc.
- Anh ấy có nhờ chị đưa em cái này. – Chị Thủy đưa nó một tấm thiệp.
- Sao anh ấy biết là em sẽ gặp chị? – Nó ngạc nhiên.
- Vì Huy là một chàng trai tâm lý.
Và cả hai cô gái đều mỉm cười.
***
Nó gặp lại anh khi năm mới đã bắt đầu. Không khí náo nức, ai nấy cũng đều hớn hở và vội vã. Thời gian trôi nhanh thật, nó cảm tưởng như nó và anh đã quen nhau lâu lắm rồi. Hôm nay là chủ nhật, anh rủ nó ra công viên chơi. Nhìn mọi người qua lại, trẻ con chơi và người già đi dạo. Cảm giác thật yên bình.
- Bé à…
- …
- Có phải mình yêu nhau không nhỉ?
Nó quay sang, dụi đầu vào ngực áo của anh, hít hà cho trọn lồng ngực cái mùi hương quen thuộc ấy. Cho đến khi áo nó thơm mùi hương của anh. Rồi, nó áp sát đầu mình vào người anh. Chi gật gật đầu, nhẹ thôi, đủ để nó cảm nhận được anh khẽ cười. Bàn tay anh đan lấy tay của Chi, anh đặt một nụ hôn lên tóc nó.
Tấm thiệp của anh, nó vẫn còn giấu trong túi áo khoác. Trong đó chỉ nắn nót một dòng chữ.
“Bé à, là của anh, em nhé…”
Tình Yêu Vốn Đã Là Điều Kì Diệu
Nắng
Tình Yêu Vốn Đã Là Điều Kì Diệu - Nắng
https://isach.info/story.php?story=tinh_yeu_von_da_la_dieu_ki_dieu__nang