Ngọn bút thần khai phước lộc nhà
Sáng như gươm báu, lạnh như ma
Mực lùa khí vị vô hồn chữ,
Văn bút hào quang ở miệng ta.
Giấy trắng tinh khôi, tuôn huyết mạch,
Lời vàng nguyên vẹn trổ tài hoa.
Xuân hồng giọt nắng yêu thương
Mùa xanh lá biếc ngát hương tự tình
Đêm dài khao khát bình minh
Quỳnh như nở đóa vô hình xôn xao.
Đời từ hẹn ước mai sau
Là câu thề nguyện qua cầu gió trăng
Nhứt chi nhứt nhật há Bồng Doanh
Thiên cổ phù trầm khởi phục sinh
Ngọc định xuy lai tồn lưu khúc
Kim đồng hóa tác tục phàm thanh
Phiêu bồng tâm sự phồn hoa tán
Lưu thủy phong sương thịnh tuyết thành
Nhang tàn lả tả rơi lưng cốc
Nhà lạnh trần cao ngọn nến gầy
Chăn rách chiếu manh quần áo lạ
Chuyện dài đêm vắng rượu buồn say
Gió hú ầm ào qua gạch vỡ
Một đèo, một đèo, lại một đèo,
Khen ai khéo tạc cảnh cheo leo.
Cửa con đỏ loét tùm hum nóc,
Hòn đá xanh rì lún phún rêu.
Lắt lẻo cành thông cơn gió thốc,
Ghé mắt trông ngang thấy bảng treo,
Kìa đền Thái Thú đứng cheo leo.
Ví đây đổi phận làm trai được,
Sự nghiệp anh hùng há bấy nhiêu.
Dắt díu nhau lên đến cửa chiền,
Cũng đòi học nói, nói không nên.
Ai về nhắn bảo phường lòi tói,
Muốn sống, đem vôi quét trả đền
Em đi về phía ấy
Anh chia cho nỗi buồn
Chia cho cơn mưa nhỏ
Và nắng quái chiều hôm
Một cái hôn ban sáng
Anh đã đến cùng em - chân thành và giản dị
Như tình yêu. Anh chẳng nói chi nhiều
Mình đoán được lời nhau ngay từ trong ý nghĩ
Anh nhìn em và em hiểu: Anh yêu.
Người ta đã tặng em biết bao lời ca ngợi
Những hoa giấy lắm mầu, những trận mưa pháo hoa...
Có một mùa trăng khuyết như em
Gầy hao mãi để tháng năm bật khóc
Hàng cây ôm hình thời gian trằn trọc
Giấc ngủ hững hờ trên khóe mắt ướt mưa
Có 1 mùa chẳng phải của ngày xưa
Mưa thôi rớt trên môi hồng tháng 9