Anh làm một bài thơ ngắn
Riêng cho em
Để xóa một câu chuyện tầm thường:
Những đời người đã cũ!
Vì tất cả những gì nguyên lành
Phải chăng anh đã mất giấc mơ
Mất tiếng ve và những mùa dưa chín
Anh đã mất cả mây qua lòng giếng
Cả tiếng gà hẻm núi cả cơn mưa
Mất những tiếng rung mơ hồ mà biết gọi người đi
Mất niềm tin vào chiếc thuyền buồm trắng
Côn Sơn thơm mùi hoa dại
Thơm từ thời Nguyễn Trãi đến thời ta
Giữa trưa vắng trắng ngời chân núi
Như oan khiên lọc rồi nay đã kết thành hoa.
Anh đứng bên cầu đợi em
Dưới chân cầu nước chảy ngày đêm
Ngày xưa đã chảy, sau còn chảy
Nước chảy bên lòng anh đợi em
Anh đứng trên cầu nắng hạ
Một sợi tóc biếc
Dài như mưa thu
Lẫn trong sương mù
Guốc nào động nhỏ
Hoa nào rơi thưa
Tôi gõ cửa ngôi nhà tranh nhỏ bé ven đồng chiêm
Bà mẹ đón tôi trong gió đêm
- Nhà mẹ hẹp nhưng còn mê chỗ ngủ
Mẹ chỉ phàn nàn chiếu chăn chả đủ
Rồi mẹ ôm rơm lót ổ tôi nằm
Không thể nói khác hơn rằng hôm nay - buổi sáng rất buồn.
Anh mất nửa giờ ở ngã tư quen thuộc,
Chỉ vì một gã đụng người rồi bỏ chạy luôn...
Gã đụng người chạy luôn còn anh đứng lại.
Rồi một "người anh em" đến làm chứng lập lờ.
Anh mất nửa giờ và mất luôn... nửa phần lương tháng
Mùa thu đã đến... cả người tôi
Hoảng hốt như thu đã hết rồi;
Lo lắng giờ thay cho ngóng đợi:
Thu làm tôi cực quá đi thôi!
Mắt mở to luôn, chứa chứa nhiều
Vì sao những nỗi buồn, những nỗi khổ đau lại tồn tại?
Chẳng ai muốn nhưng nó vẫn vậy!
Và cái thế giới này
Là thực hay chỉ là hư ảo
Ta đã từng đau sót biết bao
Khi những người thân yêu của ta cứ bỏ ta đi mãi
Vạn lý thanh quang bất khả ty
Thiên sầu ích hận nhiễu thiên nhai
Thuỳ nhân lũng ngoại cửu chinh thú
Hà xứ đình tiền tận biệt ly
Thất sủng cố cơ quy viện dạ