Bụng buồn còn muốn nói nãng chi?
Ðệ nhất buồn là cái hỏng thi.
Một việc vãn chýõng thôi cũng nhảm
Trãm nãm thân thế có ra gì!
Ðýợc gần trýờng ốc vùng Nam Ðịnh
Thua mãi anh em cánh Bắc Kỳ.
Năm xưa chở chiếc thuyền này
Cho cô sang bãi tước đay chiều chiều
Để tôi mơ mãi mơ nhiều:
Tước đay se võng nhuộm điều ta đi
Tưng bừng vua mở khóa thi
Vì sao em lại đợi anh?
Như người yêu đợi một người yêu
Như trời xanh mơ một cánh diều
Như người bộ hành mơ về dòng suối mát
Thành phố lên đèn và hàng cây đẫm ướt
Hằng ngày anh khoét sâu vào hang,vào giếng thẳm lòng mình
Xem cái vết thương nội tâm kia là tài sản
Đi đâu,làm cũng lắng nghe tiếng vang từ giếng,từ hang động ấy
Cái nỗi đau riêng anh chẳng muốn lành.
Anh ăn lấy lấy sự bất lực của mình làm sức lực
Định làm giàu cho cuộc đời bằng cái vốn hư không...
Đôi mắt tròn, đen, như búp bê
Cô đã nhìn anh rất ... Bắc Kỳ
Anh vái trời cho cô dễ dạy
Để anh đừng uổng mớ tình si
Anh vái trời cho cô thích mộng
Ngỡ gặp quê nhà ngay giữa phố
Gặp tuổi thơ khi đã bạc đầu
Giữa phố hương hoa cau
Sáng đầu hè thanh mát
Hương cau nhẹ mơ hồ
Hôm nay dưới bến xuôi đò
Thương nhau qua cửa tò vò nhìn nhau
Anh đi đấy, anh về đâu?
Cánh buồm nâu, cánh buồm nâu, cánh buồm…
Bà ơi mùa hạ đi đâu?
Chùm vải trọc đầu trốn biệt trên cây
Tiếng sấm trốn lẩn vào mây
Quạt nan nằm nhớ bàn tay của bà
Sông gầy, đê doãi chân ra
Mặt trời ngủ sớm, tiếng gà dậy trưa
Em là con gái đồng xanh
Tóc dài vương hoa lúa
Đôi mắt em mang chân trời quê cũ
Giếng ngọt, cây đa
Anh khát tình quê ta trong mắt em thăm thẳm
Nhạc quê hương say đắm
Cơn gió chiều nhớ ai đến ngẩn ngơ
Lướt nhè nhẹ trên từng chiếc lá
Làm hàng cây hôm nay chợt lạ
Làm chiều nay bất chợt ngẩn ngơ chiều
Hanoi, 13 Oct., 2002