Có lần tôi đi ngang
Qua vỉa hè Đồng Khởi
Một bà ôm chiếc gối
Đứng hát như người say
Khoan chết đã con trai
Thánh thót tầu tiêu mấy hạt mưa,
Khen ai khéo vẽ cảnh tiêu sơ,
Xanh ôm cổ thụ tròn xoe tán,
Trắng xóa tràng giang phẳng lặng tờ.
Bầu dốc giang sơn say chấp rượu.
Cỗ bài tam cúc mép cong cong
Rút trộm rơm nhà đi trải ổ
Chị gọi đôi cây!
Trầu cay má đỏ
Kết xe hồng đưa chị đến quê em
Ngoảnh mặt rồi thì bước anh hãy bước nhanh đi
Những đớn đau xin mình em mang giữ
Ngưỡng cửa thời gian tuổi xuân em để ngỏ
Giờ khép lại rồi (Chẳng còn lối cho anh )
Em nén lòng mình chẳng rơi lệ mỗi đêm
Tiếng yêu anh chìm vào trong nhức nhối
Khi nào lấy ta, mang theo cái cưa
Nhớ con dao phay, hớ cái dùi to
Cất vào trong rương cùng gương cùng lược
Cất vào trong áo cùng nhạc cùng thơ
Cưa để cưa chân chớ để làm gì
Có những lúc tâm hồn tôi rách nát
Như một chiếc lá khô như một chồng gạch vụn
Một tấm gương chẳng biết soi gì
Một đáy giếng cạn không một hốc mắt đen sì
Trời chật chội như chiếc lồng trống rỗng
Thành phố đầy bụi bặm
Thiên hạ xác rồi con đốt pháo
Nhân tình trắng thế rồi lại bôi vôi
Không dưng xuân đến chi nhà tớ
Có nhẽ trời mà đóng cửa ai
Nực cười thay: nêu không, pháp không, vôi bột cũng không, mà tết.
Thôi cũng được: rượu có, nem có, bánh chưng cũng có, thừa chơi.
Thu về mảnh dẻ bước chân êm
Mong manh sương thoáng mờ y xiêm
Gió thơm đẹp lối xôn xao lá
Rung hoa làm gợn nguồn trăng đêm
Phơi phới lâng lâng đôi gót nhỏ
Xa lạ như muôn đời thượng cổ
Trước đây mười chín năm
Anh vừa hai mươi tuổi
Em cũng vừa trăng rằm
Tóc thơm còn bỏ suối
Học tan chiều mỗi buổi
Đón nhau tận cổng trường
Chàng họa sĩ hôm nay vừa ném bút
Bởi vì Mơ và Thực chẳng đi đôi
Nét hư huyền thấp thoáng ở hồn thôi
Tài non kém chẳng đem vào lụa được
Đâu hẳn tội tình chi sơn với thuốc
Lụa trắng tinh vải mượt kém gì tơ