Ngày mở ra đầy nắng
Ấm áp bàn tay anh
Trước dòng sông yên lặng
Lời sóng cũng vô âm
Chim hót trong vườn cũ
Có người ví tình yêu như vỏ với que diêm
Nhưng em không nghĩ thế
Bởi que diêm chỉ một lần sáng lóe
Còn vỏ bao làm cháy đến trăm lần
Em không thể là phần sẫm nơi vỏ kia
Thế kỷ chúng tôi chót buồn trong mắt
Dăm bảy nụ cười không đủ xóa ưu tư
Tay quờ quạng cầm tay vài tiếng hát
Lúc xòa ra chẳng có một âm thừa
Cửa địa ngục ở hai bên lồng ngực
Hôm nay có phải là thu?
Mây năm xưa đã phiêu du trở về.
Cảm vì em bước chân đi,
Nước nghiêng mặt ngọc lưu ly phớt buồn.
Ai về xa mãi cô thôn,
Một mình trông khói hoàng hôn nhớ nhà?
*gửi T. cũ
Em bây giờ đã hết
Những ngày trông thư xa
Tôi từ lâu cũng mất
Những chiều về ven sông
Ngó hoài con nước muộn
Đừng buồn nhưng cũng đừng vui,
Êm êm nắng nhẹ qua trời rộn mưa.
Hỡi người, tôi nói gì chưa?
Tôi đương sắp nói, hay vừa nói ra?
Trời đừng cho búp lên hoa,
Cho khi gần đến, tôi xa mãi nàng;
Khi tôi chết ai là người xây mộ
Ai sẽ buồn sẽ khóc tiễn đưa tôi
Nấm đất nâu rồi chôn vùi tuổi mộng
Và thiên đường hay ngục tối đó tôi
Khi tôi chết ai là người nhỏ lệ
Em! Anh đi núi về
Đầu còn ngân gió núi
Da còn vang nắng ngàn
Giọng còn pha tiếng suối
Em! Anh từng bước khẽ
Tay bưng đầy gió hương
Mặt trăng anh trả cho trời
Vườn hoa anh trả cho người tới thăm
Hồ Tây chiều ấy mưa dầm
Anh xin trả lại cho năm tháng dài
Nhìn em trong phút giây thôi
Trăng lên, nước lặng, tre la đà
Rơi bóng im trên đám cỏ hoa
Tiếng động sau cùng lau cỏ mọc
Tiếng ca chen lấn từ trong ra.
Tiếng ca ngắt - Cành lá runh rinh