D
iễm ngồi coi TV nhưng đầu óc cứ suy nghĩ vẩn vơ. Từ ngày gặp khó khăn trong công việc làm Diễm đã treo bảng bán nhà, và có ý định tìm thuê một studio nhỏ cho đỡ tốn kém nhưng một người bạn khuyên Diễm nên tạm thời cho thuê bớt vài phòng trống thay vì bán nhà vì thị trường nhà cửa lúc này rất đình trệ.
K
hông một "sếp" nào muốn có nhân viên chây lười trong tổ chức của mình. Nhân viên chây lười không chỉ làm đau đầu "sếp" mà còn khiến cho các đồng nghiệp "ngán ngẩm". Biểu hiện của những kẻ chây lười thường là: đùn đẩy việc cho người khác, giải quyết công việc một cách qua quýt, làm lấy lệ hoặc làm việc với một thái độ miễn cưỡng, hoặc cố ý "câu giờ".
T
ất cả những ai đã biết vụ án này đều không chịu tin rằng câu chuyện kỳ lạ mà người ta gọi là ”Một mảnh của Joyce - Amstrong ” là một sự huyền hó thêu dệt bởi một kẻ lạ mặt do sự gợi hứng của một tâm tính sa đọa. Một anh chàng hề cô hồn nhất và lém lỉnh nhất chắc cũng phải nhìn vào sự vật này hai lão lần trước khi dồn cả cái đầu
C
ổ mạch hàn phong cộng nhất nhân
(Trên con đường cũ, gió lạnh thổi cả vào một người)
(Nguyễn Du)
Ðêm từ sông La tràn lên cánh đồng nhưng trên đỉnh núi Hồng Lĩnh vẫn còn một khoảng sáng. Từ ngày về quê, Nguyễn đã nhiều lần ngắm núi. Lần nào chàng cũng nhìn thấy một khoảng rừng
Xin ngủ dưới vòm cây”
(TRỊNH CÔNG SƠN)
Tối tối, vào cái thời khắc mà nhiều người dân Thành phố đã chập chờn trong giấc ngủ, thì Ánh, một ông già râu tóc bạc phơ, bắt đầu cầm đàn hát. Ánh hát không hay, nhưng sao nghe nao lòng đến thế! Cứ dọc đường phố “Pôn-be”,
Dự Cáo *Ngự Hoàng*
M
ột dự án độc lập của xASAx, được đăng độc quyền bởi Tiểu Phong Gia Trang.
Bản quyền bản dịch thuộc xASAx, truyện chưa được sự cho phép của tác giả, tất cả bản reup phải được sự cho phép của xASAx, và chủ nhà Tiểu Phong Gia Trang.
《Ngự Hoàng 》
Đời xưa, chuột vốn là một giống linh thiêng ở trên Trờị Trời giao cho nó giữ chìa khóa kho lúa của Trờị Nhưng chuột không phẳi là một loài đaqng tin cẩn, nhân được giữ chìa khóa, cứ tự do đến mở kho rủ nhau vào ăn rả rích hết bao nhiêu là lúạ
Sau Trời biết, lấy làm giận lắm, mới không cho ở trên ấy nữa, mà đuổi xuống dưới hạ giới để săi giữ chìa khóa lẫm thóc của nhân gian.
W
ifrid Geiler ngồi ăn tối trong nhà của Inge Breisach, tại một khu phố sang trọng ở Franfort. Wifrid cầm tay người yêu. ở tuổi 38, anh ta có tất cả những gì mà đàn ông thàm muốn về thể hình: Lực lưỡng, vẻ thông minh và cương quyết. Wifrid là kiến trúc sư, cái nghề ko phải ai cũng làm được. Còn Inge, người phụ nữ 35 tuổi, cũng có một nét đẹp khả ái,
Ông già Chín nói nghề bán vé số của ông thấy vậy mà có ý nghĩa ghê lắm, vì đem lại hy vọng cho người ta, vì đem lại sự giàu có cho người ta (nếu trúng số). Và nghề này có ý nghĩa nhất là trên những dặm đường phiêu bạt, ông tìm được cô đào Hồng.
Ông già Chín đi theo gánh chè của đào Hồng qua ba con đường. Già rồi, mắt mũi kèm nhèm, bốn mươi sáu năm, dễ dầu gì mà nhận ra nhau. Lòng
***
I used to go diving a lot. Not so much anymore, but a couple years ago I was really into it, had my license and everything. It’s really beautiful down there: the pale patterned sand, the water washing away the distance like a blue mist, and flashes of the brightest colors you’ve ever seen as some fish darts into view. I’ve done my share of exploring wrecks and grottoes, but my favorite thing to do is hover right where the shelf plunges into the deep. You get the greatest dynamics there as deep-sea creatures come up to feed.