Tác giả: Lê Anh
Thể loại: Truyện Ngắn
Biên tập: Quoc Anh Le
Số chương: 1
Phí download: 1 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: /
Cập nhật: 2023-04-23 21:52:36 +0700
Download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Xem thông tin ebook
ăn vốn quê ở làng quan họ, thủa bé cũng định nối nghiệp cha ông theo nghề ca hát nhưng sinh nhầm năm Hợi nên giọng ủn ỉn không thích hợp. Đến tuổi mười tám đôi mươi, cha mẹ thấy Văn có dáng dấp thư sinh, dài lưng tốn vải ăn no lại nằm, nên khuyên bảo Văn theo đường đèn sách. Vâng lời cha mẹ, năm đó Văn lên đường du học với lời hứa bao giờ thành tài mới trở lại quê hương.
Thấm thoát đã 7, 8 năm ở xứ người. Cha mẹ Văn già yếu không chu cấp gửi tiền cho Văn được nữa, chàng đành sống lay lắt qua ngày. May nhờ có vài người bạn thương tình, biết cảnh bữa đói bữa no của Văn nên cuối tuần thường mời đến ăn. Trước mỗi lần đi ăn trực như vậy Văn thường nhịn ăn cả ngày hôm trước để ăn được nhiều rồi no đến ngày hôm kia. Cứ thế rồi cũng sống qua tuần.
Trong khu vườn cạnh cư xá của Văn, có một con mèo hoang. Con mèo này gặp người là lủi vào bụi rậm nhưng lạ thay cứ thấy bóng dáng Văn là nó chạy lại tỏ ý thân thiện lắm. Vốn thích mèo, mỗi lần đi ăn trực Văn thường giấu ít cơm thừa hay mẩu xương cá về cho nó. Càng ngày nó càng quấn quít với Văn hơn. Có đôi khi nó theo Văn đến cửa phòng rồi lại vội chạy vụt đi.
Thời gian trôi đi lặng lẽ. Giật mình nhìn lại thấy mình đã 30 cái xuân xanh, Văn thấy cần tìm một người bạn đời để bớt cô đơn trong những đêm dài lạnh lẽo. Đôi khi nhìn thấy các tiểu thư tóc vàng, da trắng, chân dài diễu trong trường, Văn thèm làm quen lắm, nhưng nghĩ lại thấy mình không xứng nên chẳng dám. Đêm đêm cô đơn, Văn thường online trên mạng tìm đến những trang người lớn để chiêm ngưỡng gái xinh mà tưởng tượng.
Paris mùa đông năm ấy, thời tiết đột ngột thay đổi, trời u ám, tuyết không rơi nhiều như mọi năm, chỉ có mưa phùn lất phất, cảnh buồn se sắt. Chuyện học hành của Văn không suôn sẻ khiến chàng càng u uất, thường tìm đến rượu để giải sầu.
Một hôm, có người bạn tốt hiểu hoàn cảnh của Văn thông báo với chàng ở campus bên đang có lễ hội nhiều trai gái tụ tập, có thể đến đó làm quen kết bạn. Bình thường Văn hay ngại đến những chỗ như vậy, phần vì nhận thấy mình cục cằn thô lỗ, phần vì tuổi tác đã cao không hợp với chỗ vui chơi của trai trẻ. Văn đã định không đi, nhưng đến ngày hẹn, có điều gì thôi thúc, Văn quyết định một lần cho biết. Đến nơi, người bạn bỏ đi để lại Văn một mình. Xung quanh các đôi nam thanh nữ tú đang nhảy múa huyên náo, Văn từ bé đã không có khiếu nhảy nhót hát hò lại gặp chốn đông người nên cảm thấy e dè vội tìm một góc khuất nhìn ngó bâng khuâng.
Bỗng đâu như cảm thấy có ai đó nhìn mình, Văn quay người lại thì nhận ra ở góc đằng xa có một cô gái xinh xắn, da trắng má hồng có ánh mắt chiếu vào mình như lả lơi mời gọi. Ánh mắt đó rất quen thuộc dường như Văn đã gặp ở đâu đó nhưng không nhớ nổi. Như bị thôi miên, Văn lại gần cô gái hỏi xin danh tính mới biết nàng tên Thị cũng vừa từ quê nhà sang đây du học, hiện chưa quen ai nên chỉ dám khép nép ngồi nhìn. Văn mừng thầm trong bụng, với con bò mới sang còn ngây thơ này phải trói ngay kẻo thằng khác chăn dắt mất. Vì ở chỗ đông người tiếng nhạc xập xình lớn không tiện nói chuyện, Thị hẹn gặp Văn tâm sự đêm khuya trên Internet rồi ra về ngay. Văn xin phép đưa nàng về nhưng Thị cương quyết từ chối. Văn cố chạy theo nhưng ra đến lùm cây trước cửa thì không thấy nàng đâu nữa.
Định quay lại lễ hội tìm con bò lạc khác nhưng không còn hứng nên đành thất thểu ra về. Nhân tiện có mấy chai rượu ai đó uống dở trên bàn, Văn nhón tay cầm theo 2 chai vừa đi vừa uống khật khà. Đêm xuống, sương lạnh cùng men rượu đã ngấm, về đến nhà Văn lăn ra ngủ ngay.
Đến nửa đêm chợt trong giấc mộng Văn thấy như có người gọi mình giọng đầy oán trách: "Chàng hẹn đêm nay thức tâm sự cùng em sao chàng lại quên", giật mình tỉnh dậy mới nhớ ra có hẹn với Thị hồi chiều tối, Văn vội vã mở máy thì đã thấy Thị online như chờ đợi mình đã lâu. Vì vẫn còn hơi mệt vì men rượu, Văn đề nghị chát webcam nhưng Thị từ chối chỉ cho chát voice. Văn nghĩ gái đoan trang còn e thẹn nên không đòi hỏi thêm.
Đêm đó, Thị tâm sự suốt đêm với Văn tưởng chừng đã quen biết từ lâu lắm. Càng tâm sự, Văn càng thấy hợp với người con gái này, vội hỏi ngày tháng năm sinh rồi bấm số thì thấy đúng là Tam Hợp, trong lòng mừng thầm nghĩ mình đã tìm được ý trung nhân. Cứ thế hàng đêm 2 người hẹn gặp nhau tâm sự. Chàng cũng thổ lộ rằng không có người thân thích bên cạnh ngoài con mèo hoang trong khu vườn gần trường. Khi chàng nói thích mèo và thương con mèo đó thì Thị vui lắm, nói ý rằng rồi chàng sẽ được đền đáp xứng đáng. Không tin vào những chuyện hoang đường, Văn cho đó là những câu tầm phào không để ý. Nhưng kỳ lạ, từ ngày quen Thị, con mèo cũng không còn xuất hiện nữa.
Quen nhau độ tuần thì chàng đề nghị được chuyển đến nhà Thị sống cùng với lý do chia sẻ tiền nhà với nàng. Thị đồng ý ngay nhưng nói rằng vì mình bận học cả ngày trên thư viện nên chỉ tối muộn mới về ngủ với Văn. Chàng không chút nghi ngờ, có hôm còn thức đêm giã bánh giò để Thị sáng hôm sau mang đi ăn trưa. Thị và Văn quyến luyến với nhau lắm. Cứ đêm về là chàng nàng lại quấn lấy nhau không rời. Chỉ có điều từ ngày chung sống với Thị chàng thấy có một mùi hôi kỳ lạ, tắm cũng không hết. Nghĩ do mình mới bị mồ hôi dầu nên thôi.
Thị đối đáp với Văn lúc nào cũng ỏn ẻn dễ thương, nhưng khi hưng phấn thì lại rất dữ dội cào cấu chàng khiến cả tấm lưng Văn đầy vết sẹo. Lần đó đi kiểm tra sức khỏe định kỳ, bác sỹ khuyên Văn đừng để để mèo cào xước người vậy. Văn ngạc nhiên hỏi sao bác sỹ biết thì mới hay mùi hôi trên người chàng là mùi của mèo. Văn giật mình ráp nối lại các sự kiện rồi ngất đi vì kinh hãi.
Khi tỉnh dậy Văn thấy mình đang nằm chơ vơ trong một căn nhà hoang vắng. Nhận ra đó chính là ngôi nhà của Thị mà chàng đang sống nhờ nhưng hôm nay sao hoang phế. Đồ đạc trong nhà, những giường tủ, bàn ghế chỉ là thân cây mục nát.
Quá hoảng sợ, chàng lao dậy rồi chạy miết cho đến khi vấp ngã vào một rễ cây thì bừng tỉnh. Mồ hôi vã ra như tắm. Mùi rượu nồng nặc. Bên cạnh là 2 chai rượu lăn lóc. Miệng khô khốc. Chàng với tay lấy chai nước trên đầu giường tu ừng ực cho đã cơn khát. Căn phòng tối om im ắng. Đồng hồ chỉ 3h sáng. Hoá ra đó chỉ là một cơn mộng mị. Chợt thấy đau nhói phía sau lưng, chàng quờ tay thì thấy có vết xước nhỏ vẫn còn dính máu. Cố nghĩ lại chuyện gì đã xảy ra, chàng chỉ nhớ được buổi tiệc hồi chiều tối qua có gặp cô gái kỳ lạ rồi cầm hai chai rượu mang về. Đến khi đi ngang qua chỗ hay gặp con mèo hoang thì không còn nhớ gì nữa. Như những lần say rượu khác, chưa bao giờ chàng hiểu tại sao mình mò được về đến nhà. Ngồi nhổm dậy. Bật công tắc điện. Căn phòng bừng sáng. Thấy một chân vẫn đi giày chưa cởi. Nhìn xuống quần còn ướt loang lổ. Chàng cảm thấy hổ thẹn với chính mình chắc do gặp ác mộng lúc này mà ra.
Căn phòng Văn ở nằm trong một cư xá rộng lớn nằm ở phía Nam của Paris. Nó chỉ độ chục mét vuông có một chiếc giường đơn, bàn học và tủ đựng quần áo. Có thể đánh răng rửa mặt trong phòng nhưng tắm và vệ sinh phải ra ngoài đi qua một hành lang tối tăm mà bóng đèn đã bị hỏng từ lâu không có người thay. Khu bếp chung nằm cuối bên kia hành lang ngược hướng với khu vệ sinh. Sống một mình, Văn chẳng mấy khi nấu ăn cầu kỳ nên thỉnh thoảng lắm mới mò ra đến bếp. Chàng thường dùng chiếc nồi cơm điện mẹ sắm cho từ nhà để nấu cơm rồi xào nấu thức ăn luôn. Ăn xong thì rửa bát bằng bồn rửa mặt. Chàng cho thế là tiện lắm.
Cư xá rộng, giống như một vương quốc biệt lập đa chủng người với những tòa nhà được thiết kế tinh xảo mang dấu ấn của từng dân tộc. Kia là tòa nhà của dân tộc này, đây là tòa nhà của dân tộc kia,.. Nhà đông dương nằm cách không xa khu nhà Deutsch mà chàng đang ở. Nó vừa mang dáng vẻ cổ xưa huyền bí của một cung điện hoàng đế An Nam, vừa lung linh to lớn của một lâu đài mẫu quốc. Cả sảnh chính được bao trùm bởi bức tranh khổ lớn của Lê Phổ mà mỗi lần nhìn lên là Văn lại thấy hình bóng làng quê quan họ của mình trong đó. Bên ngoài là những cây cổ thụ ùm tùm xung quanh. Ngoài con mèo hoang, chàng còn bắt gặp những con sóc nhỏ tay cầm hạt dẻ leo lên cây thoăn thoát. Những tối về muộn đi ngang qua chúng thường dừng lại đưa con mắt sáng quắc trong màn đêm dò xét ngó nghiêng chàng. Chúng có hồn người lắm. Chàng cứ nghĩ chúng còn người hơn những tấm áo choàng một màu đen kịt từ đầu đến chân của các cô nàng đến từ Ả Rập di chuyển lập lờ trong những đêm trăng vắng vẻ. Nó gợi cho chàng nhớ đến mụ phù thủy độc ác có chiếc khăn mỏ quạ, hai mắt sâu hoắm chỉ còn chiếc mũi khoằm nhọn hoắt trong câu chuyện cổ tích được nghe khi chàng còn nhỏ.
Từ hôm mộng kinh hoàng đó, Văn cảm thấy sợ hãi không dám đi đường cũ qua chỗ con mèo hoang nữa, nhưng vẫn tin mình đã gặp cô gái tên Thị trong buổi dạ tiệc kia. Bạn chàng biết chuyện, bảo chàng bị người âm theo đuổi, khuyên chàng nên đi cắt tiền duyên, chàng bỏ ngoài tai rồi ngày ngày đi lang thang trong các khu campus mong một lần được gặp lại nàng.
Paris 19/08/2019
Thị Văn Chí Dị Thị Văn Chí Dị - Lê Anh