Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Đòn Độc
Tác giả:
Sưu Tầm
Thể loại:
Truyện Ngắn
Số chương:
1
Phí download:
1 gạo
Nhóm đọc/download:
0 / 1
Số lần đọc/download: 382 / 1
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Download:
ePub
A4
A5
A6
Xem thông tin ebook
T
ôi phải chờ đợi rất lâu bên tay lái xe hơi của mình. Chờ đợi một người đang có mặt trong ngôi nhà to lớn và sang trọng kia. Trong những căn phòng làm việc lộng lẫy đó,ông ta đang được xem như một ông chủ lớn, một con người mẫu mực, được mọi người kính nể, trọng vọng... Cũng dễ hiểu thôi, bởi ông ta là vị đại chủ nhân đầy quyền uy, trong tập đoàn kinh doanh của mình. Con người này gần đây lại càng được kính nể hơn, bởi những hoạt động từ thiện, giúp đỡ của mình. Ông ta hình như đang muốn cho mọi người thấy là mình suốt đời chỉ biết làm những việc tốt đẹp cho nhân loại.
Mỗi lần nghĩ đến điều này, tôi lại nghe máu nóng sôi lên, và cổ họng như phát nôn mửa bởi sự ghê tởm! Con người đó càng được ca tụng bao nhiêu, thì nỗi uất hận trong người tôi càng dâng bấy nhiêu. Tôi chờ ông ta hôm nay cũng bởi vì điều đó! Đưa tay sờ vào vật cồm cộm trong túi áo, tôi vừa nhủ thầm: "Chesley, rồi đây ông sẽ gặp điều mà ông phải gặp". Kia rồi, người gác cổng ngôi nhà lớn đã cúi rạp người trước một vị "đáng kính" từ trong văn phòng bước ra. Điều đó có nghĩa là "ngài Chesley" đã ra về. Chiếc Cadillac màu đen lăn bánh, một cách nhẹ nhàng đến sát vỉa hè, nơi "con người ấy" vừa bước ra. Người bảo vệ và bác tài xế đều kính cẩn cúi chào vị chủ nhân của họ. Ông ta đáp lại bằng nụ cười thật nhân hậu, như để cho mọi người thấy mình là một ông chủ thật hoà đồng, thân thiện với mọi người thuộc quyền.
Bao nhiêu uất hận đều dồn lên phần cơ thể, tôi cố nén lắm, nhưng những cơ bắp ở cánh tay như không còn kiểm soát được, nó co giật liên hồi. "Không được, phải nhẫn nại thôi..." – Tôi tự nhủ và ngồi nép mình chờ, như tôi đã từng kiên nhẫn đợi chờ từ bốn năm qua. Bốn năm dài trong dằn vặt, khổ đau, chỉ để chờ giây phút này. Cái giây phút mà tôi đã xác định được chắc chắn con người "đáng kính" mang tên Chesley thật ra chỉ là "kẻ thối tha, tồi tệ nhất, hèn mạt nhất"!
Lão ta ngồi vào xe, tài xế lăn bánh ra đường cái, hoà vào dòng xe cộ đang lưu thông tấp nập trên đường. Tôi đã theo dõi nhiều và biết chắc rằng ông ta sẽ đi về hướng ngoại ô, nơi ông ta có một cơ ngơi tuyệt vời ở vùng đồng quê. Nơi đó, thường mỗi chiều cuối tuần, ông ta hay ghé qua để tận hưởng những phút thư giãn theo lối những con người trưởng giả. Tôi đã để ý, những lúc ở đó, lão Chesley thường rất thoải mái và đầy tự mãn.
Về cảm giác tự mãn, tôi cũng đang có, nhiều nữa là khác, nhưng nằm ở một nguyên do khác. Xe tôi vẫn bám sát ngay sau xe lão ta. Chesley hoàn toàn không hay biết. Đến một đoạn đường vắng ở ngoại ô, lúc chỉ còn lại hai xe của chúng tôi, tôi nhấn mạnh ga, chiếc xe tăng tốc đột ngột và vượt qua xe của lão ta. Với chủ tâm từ trước, tôi cố lái xe như kẻ hung tợn, côn đồ. Và chỉ tích tắc sau, cản sau của xe tôi đã móc vào cái chắn bùn xe bên kia. Hai xe loạng choạng và cuối cùng lao ra khỏi lề đường, trước khi cùng dừng lại. Lão ta bước ra khỏi xe, giận dữ. Tôi cũng làm như vậy, lão Chesley lên tiếng trước:
- Này, anh lái xe như thế hả? Lái... Nhưng, câu nói của lão chưa dứt, thì khẩu súng từ tay tôi đã chĩa thẳng vào ngực áo veste sang trọng của lão, làm lão ta nghẹn lại... sau vài mươi giây, lão ta mới hỏi, giọng hơi run:
- Anh định làm gì tôi?
Đã chuẩn bị trước, tôi bước tránh qua một bên cửa xe phía cạnh tay lái của mình, và Cất giọng thật sắc lạnh:
- Lên xe ngay, và nhớ là phải câm miệng, nếu ông còn muốn sống!
Tôi vô cùng hài lòng về sự bình tĩnh của mình. Lại càng thích thú hơn khi thấy lão ta Đổi sắc mặt. Bao nhiêu lớp giả nhân, giả nghĩa khéo che đậy bấy lâu nay, đang từ từ bị trút bỏ hết. Giờ đây lão ta mới thực sự trở lại bộ mặt của kẻ ác, kẻ đáng ghê tởm nhất trên đời này! "Lão Chesley đang sợ hãi! Đúng là lão ta đang sợ điếng hồn kia rồi"! – Tôi tự nhủ trong sự hài lòng.
Nhưng với bản chất chỉ biết có tiền, và nghĩ mọi người cũng thèm muốn đồng tiền như mình, lão Chesley ấp úng lên tiếng:
- Nếu như anh muốn lấy... muốn lấy cái ví...cái ví tiền của tôi... thì..thì...cứ lấy... Tôi quát:
- Lên xe!
Khẩu súng trong tay tôi lúc ấy rõ ràng có uy lực hơn tiếng hét gấp bội, làm cho lão ta rụt bàn tay định rút ví, và riu ríu mở cửa xe, leo lên. Tôi ra lệnh:
- Chính ông phải lên xe. Tôi đẩy lão ta lên chỗ tay lái, còn tôi thì ngồi cạnh ở băng trước. Tôi ra lệnh lần nữa:
- Chạy thẳng phía trước, và rẽ trái ở chỗ rẽ đầu tiên. Vừa lái xe đi, lão ta vừa lẩm bẩm:
Một vụ bắt cóc như thế này sẽ thuộc về trách nhiệm của FBI, rồi họ sẽ phăng ra manh mối...
Tôi dằn mạnh từng tiếng:
- Ông sẽ chẳng còn dịp để thưa gửi, tố giác với ai cả, ông yên chí như vậy! Lão ta đã có vẻ dao động:
- Ông sẽ giết tôi trước, rồi sau đó gửi thư tới nhà tôi đòi tiền chuộc mạng? Tôi cười mũi:
- Ông yên tâm, như tôi đã nói rồi, tôi sẽ không giết ông, cũng không đòi số tiền chuộc nào hết. Thôi tốt hơn hết ông hãy lo lái xe đi, như thế ông sẽ không phải sợ khẩu súng này xé rách toang lồng ngực ư.
Lão ta còn bán tín bán nghi, thì bị mũi súng của tôi thúc mạnh vào hông. Lão thót người lại.Và lần này đã sợ thật sự, lão nhấn ga cho xe chạy nhanh hơn. Tới chỗ rẽ trái, lão làm theo đúng lời dặn, rẽ vào một cách cẩn thận. Xe chạy ngót một giờ trong im lặng, có lẽ lão ta đã ý thức được sự im lặng là cách tốt nhất để không làm cho tôi phát cáu. Tuy nhiên cuối cùng lão ta cũng phải lên tiếng:
- Tôi xin anh cho biết rõ, anh muốn gì ở tôi? Tôi chỉ cười không đáp, nhưng có lẽ lão đã hiểu ý nghĩ của cái cười đó, nó sẽ chẳng đem lại điều lý thú nào. Tôi ra lệnh:
- Đậu xe lại phía sau căn lều kia!
Lão ta tỏ ra ngoan ngoãn hơn, từ từ cho xe dừng đúng nơi tôi chỉ. Khi bước xuống xe, lão nhìn khắp chung quanh, hình như để ghi nhận địa hình. Tôi lạnh lùng bảo:
- Vào trong lều!
Cửa vừa mở, lão Chesley đã hơi khựng lại. Từ bên trong có những tiếng nói khi được khi mất vọng ra, như của một ai đó đang trong cơn đau đớn. Tôi phải đẩy sau lưng, lão ta mới bước hẳn vào bên trong. Trước mắt lão ra là một chiếc giường ọp ẹp, tồi tàn. Trên giường có một người đang ngồi ủ rũ trông rất thảm hại. Nhìn kỹ hơn sẽ nhận ra con người đó mồm miệng há hốc, nước dãi chảy lòng thòng, chẳng buồn lau, chẳng khác nào một xác chết. Dáng điệu thì như xác chết, nhưng đôi mắt lạc thần của người đó lại không rời khỏi lão Chesley, kể từ lúc lão bước vô lều. Mặc dù đang lo sợ, lão vẫn lên tiếng hỏi:
- Ai vậy?
Tôi chuẩn bị từ rất lâu câu nói này:
- Thưa ngài Chesley, tôi xin giới thiệu với ngài, đây là Harry, chú em ruột của tôi.
Lão ta cau mày lại:
- Chuyện này có ăn nhập gì với tôi?
Tôi cười khẩy:
- Có đấy, em tôi như ông thấy đó, là một kẻ nghiện ma tuý nặng, một con ma chỉ còn chút xương tàn đó. Ông có tin chú ấy chỉ mới có 18 tuổi không? Vâng, là một thiếu niên chưa kịp trưởng thành, đã hoá ra bỏ đi như thế. Nó đã vướng vào vòng nghiện ngập ở tuổi 15 khi còn đang đi học.
Tôi có cảm giác giọng của mình càng lúc càng cay độc, sắc lạnh hơn:
- Chính những tay môi giới bán hàng của ông đã đưa em trai tôi vào con đường này, ông Chesley ạ! Họ đã vào tận trường của em tôi, biếu không cho những thằng bé những liều ma tuý ban đầu, để rồi từ đó nó nghiện ngập càng lúc càng nặng...Ông không còn lạ gì những cái vòi bạch tuộc chuyên đi tiêu thụ hàng của tập đoàn do ông làm chủ, chính họ đã góp phần làm giàu cho ông từ lâu nay, nhờ các bao ma tuý.
Lão Chesley gào lên:
- Ông lầm rồi, tôi luôn luôn giúp những thanh thiếu niên lầm lỡ, cứu trợ ngưòi nghèo, tôi không bao giờ... Tôi không còn dằn được cơn uất hận mà từ bốn năm nay lúc nào cũng nung nấu Trong lòng.Tôi nhìn thằng em thảm hại, rồi nhìn lão Chesley:
- Ông đã làm giầu trên biết bao sinh mạng như thế này. Đã đến lúc ông phải trả giá cho tội các của mình. Ông biết là sẽ trả như thế nào không, ông Chesley?
Lão ta bước lùi lại một bước, nhưng trước họng súng của tôi, lão phải khựng lại. Tôi từ từ móc trong túi áo ra một ống chích chứa đầy ma tuý đậm đặc, ra lệnh:
- Hãy vén tay áo lên. Tôi sẽ cho ông biết cái cảm giác "tuyệt trần" của một người chích ma tuý. Sản phẩm là của chính ông đấy, ông Chesley.
Có lẽ nghĩ rằng thà chấp nhận bị chích một mũi ma tuý còn hơn sẽ bị nguy hiểm bởi họng súng. Lão ta chìa tay ra. Tôi vừa tiêm từ từ vào tĩnh mạch của lão, vừa "an ủi": - Sau khi chích ông có thể tự do ra về.
Lão ra mừng và nhìn sững vào tôi như còn nghi ngờ: - Anh không lừa tôi chứ?
Tôi rút mũi kim tiêm ra, cười phá lên như người điên, lão Chesley ngạc nhiên, hết đưa mắt nhìn tôi, rồi lại nhìn Harry. Tôi quay lại ôm đứa em trai vào lòng, nói to lên cho lão ta nghe:
- Harry ạ, mũi tiêm vừa rồi, anh đã đưa vào người lão một lượng heroin đủ làm một con voi cũng phải nghiện. Rồi đây, phải, rồi đây lão ta sẽ biết cái cảm giác của một người nghiện ma tuý, giống như em vậy. Ha ha, ha, ha... Tôi cười bò dưới sàn nhà, trong lúc lão Chesley chết lặng như trời trồng...
Đòn Độc
Sưu Tầm
Đòn Độc - Sưu Tầm
https://isach.info/story.php?story=don_doc__truyen_ngan