Tác giả: Lê Anh
Thể loại: Truyện Ngắn
Biên tập: Quoc Anh Le
Số chương: 1
Phí download: 1 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 1
Cập nhật: 2023-04-25 21:17:44 +0700
Download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Xem thông tin ebook
u học sinh từ Việt Nam sang Pháp thực cũng chẳng khác gì hoàn cảnh sinh viên từ các tỉnh miền quê lên thành phố lớn trọ học. Bao khó khăn bộn bề. Tiền nhà, tiền học, tiền ăn. Thầy bu ở nhà đâu còn bò mà bán, thế là phải tự bươn chải kiếm cơm. Phổ biến nhất trong giới du học là đi làm phụ bếp trong các quán ăn. May mắn nói tiếng bản địa tốt thì còn xin được vào làm chân bồi bàn, còn không thì cứ hục mặt trong bếp không biết là ngày hay đêm mà rửa chồng bát chất cao như núi.
Hắn cũng không ngoại lệ. Viêm màng túi quanh năm. Nghị lực thì có mà khổ cực thì không. Ở nhà bữa nào cũng được mẹ tranh phần rửa bát cho hắn có thời gian ôn thi. Nên sang đây đâu được 2 lần đi rửa bát thuê thì lăn ra ốm. Thế là hắn phải tìm nghề khác nhẹ nhàng hơn.
Hôm đó, trong toà nhà hắn ở có người dán tờ thông báo trên cột điện có hình con chó. Tiếng Pháp bập bẹ hắn cũng đánh vần được nội dung là họ cần người chăm chó 1 tuần trong thời gian họ vắng nhà, thù lao được 10 euros một ngày. Tính nhẩm cũng được 70 euros chỉ việc ngày một lần cho nó ăn rồi dắt đi ị. Đúng là công việc nhẹ nhàng lương cao. Hắn gọi điện nhận lời ngay.
Có điều đó không phải con chó Nhật cảnh bé tẹo như con mèo, mà là một con ngao Tây Tạng nặng đến cả 60 cân. Được cái nó hiền lành, mới quen mà hắn đã bị nó liếm ướt hết mặt hệt như thân tình lắm. Hắn thật ra cũng chẳng yêu thích gì cái giống hôi hám này. Ở quê cuối tháng, cuối năm nào hắn cũng theo bạn bè lên Nhật Tân kiếm cớ rượu mận thịt chó giải đen. Giờ nghe đâu quê hắn người ta Tây hoá cả rồi khinh nhau chả ai ăn nữa. Nếu không có khi hắn cũng nhân dịp này mà đóng gói con này gửi hàng xách tay đường biển về kiếm bộn rồi chuồn. Ai biết đấy là đâu. Hắn nghĩ vẩn vơ thế trong lúc dắt nó đi dạo. Đến cả mấy cái xe đạp công cộng của thành phố Paris mà dân nhập cư còn chôm chỉa mang về tận châu Phi cơ mà.
Phòng trọ có hơn 10m2, một mình hắn đã thấy chật, giờ lại phải chứa chấp thêm ông chó này, hắn thấy khá ngột ngạt. Hắn nằm trên, con chó nằm dưới gầm giường. Cố trùm chăn mà vẫn không thoát được cái mùi hôi đặc trưng của loài chó bốc lên từ bên dưới.
Trằn trọc đến tầm 2h sáng thì không chịu được nữa. Hắn mở cửa ban công. Đêm tháng 2 mùa đông lạnh buốt theo từng đợt gió lùa. Hắn phân vân một lúc rồi dứt khoát đẩy con chó ra ngoài một cách không thương tiếc. Đóng nhanh cửa lại, hắn vẫn còn thấy ánh mắt van xin nhìn mình qua cửa kính.
“Kệ mẹ mày, tao thương mày thì ai thương tao" hắn lẩm bẩm rồi vớ lấy chai vang Bordeaux rẻ tiền còn dang dở tu ừng ực. Cái loại thuốc an thần này tốt thật, chỉ một lúc sau là mắt hắn díp lại rồi chìm sâu vào giấc ngủ say.
Hắn mở mắt khi chiếc radio vang lên bản tin thời sự báo thức. Chẳng làm gì mà người hắn bải hoải, định nằm nướng tiếp. Sáng nay tiết học có điểm danh phải có mặt. Hắn vùng dậy vớ vội cái áo khoác, quờ quạng đôi giày, cặp sách đang vứt lăn lóc dưới đất rồi vụt ra khỏi nhà.
Mùa đông mưa phùn gió bấc, trời vẫn còn nhá nhem tối. Như mọi lần, hắn co ro đứng đợi xe bus tới trong giá lạnh. Mưa táp lên mặt còn làm hắn thấy lạnh hơn. Lần nào như thế hắn cũng băn khoăn tự hỏi mình sang đây để làm gì, rồi lại nghĩ đến những kẻ phải vượt biển khơi đến đây để tự động viên mình.
Bên ngoài lạnh buốt, nhưng trong giảng đường thì ấm áp vô cùng với hệ thống sưởi nước nóng chạy vòng quanh. Tiếng thầy giáo giảng ru dương như gió thoảng. Cộng thêm nghe câu được câu chăng làm hắn buồn ngủ rũ rượi. Thế là hắn ngủ gật suốt cả buổi sáng. Phải đến khi có bạn học rung lắc vai hắn cuối giờ mới làm hắn choàng dậy ngơ ngác.
Mưa vẫn nặng hạt. Hắn xuống căng tin của trường ăn một bữa ngon trong ngày với giá ưu đãi dành cho sinh viên. Hắn ngại về giữa lúc trời mưa này quá. Thôi hôm nay chăm chỉ, hắn sẽ lên thư viện.
Mọi người mải mê đọc sách, hắn cũng vớ lấy một cuốn triết học rồi tìm ra góc khuất nhất phòng có chiếc ghế bành êm ái ngồi đọc. Tài liệu nhiều từ mới quá, hắn cố mải mê đọc mà chẳng hiểu gì nhiều. Bụng vừa ăn no. Thế là được một lúc thì cơn buồn ngủ lại tới. Vài lần hắn định đi kiếm cốc cafe cho tỉnh táo mà tiếc 50 centimes nên thôi. Thôi ngủ ngày rồi đêm thức học bù, hắn quyết định vậy rồi gục xuống. Cái tư thế đè lên ngực vậy thì dễ gặp ác mộng lắm.
Cơn mộng mị đưa hắn trở về nhà. Mở cửa ra đập vào mắt hắn là cái đống to đen lù lù ngoài ban công bất động. Bỏ mẹ rồi. Hắn lao ra. Con chó vẫn nằm không nhúc nhích, ướt sũng. Hắn sờ sợ lùi lại, lấy chân đá vào người nó. Không có dấu hiệu của sự sống. Hắn can đảm nắm lấy cái đai cổ của con chó nhấc cái đầu lên. Cái đầu nghẹo sang một bên, lưỡi thè lè. Nó đã chết.
Hoảng hốt như vừa phạm tội giết người, hắn trợn mắt há hốc mồm rồi vò tai bứt tóc. Mới có một ngày nhận trông chó. Hắn sẽ phải nói gì với người chủ. Hắn cũng không có tiền để bồi thường. Làm thế nào đây? Cái thể loại quen nằm chăn ấm nệm êm có khác, mới một đêm mưa lạnh đã chết.
Ngồi thừ một lúc. Điều hắn nghĩ đến lúc này là phải phi tang nó đi nhanh nhất có thể trước khi hàng xóm nhìn thấy. Hắn gắng sức kéo nó ngược vào nhà. Với sức nặng bằng cả một con người, con chó dường như còn nặng gấp đôi với bộ lông xù đẫm nước. Lôi được vào là hắn mồ hồi nhễ nhại. Suy đi tính lại hắn không thể mang cái đống thịt này cho vào thùng rác toà nhà được. Như thế thì lộ hết. Chắc là phải mang nó vào rừng rồi vứt đấy. Rồi sau đó sẽ nói với chủ là con chó bỏ nhà đi biệt tích không tìm lại được. Chỉ có cách đó là an toàn nhất cho hắn.
Nói là làm, hắn lấy ra chiếc vali to nhất mẹ hắn mua cho để đi máy bay sang đây. Hàng Tàu làm nhái kiểu dáng của Louis Vuitton nên trông rất sang trọng. Sẽ không ai có thể nghi ngờ trong đó có chứa một con chó chết được. Cẩn thận, hắn còn bọc con chó trong một cái túi ni lông to để tránh mùi.
Đợi đến khuya, quay lại con đường ban sáng đi học, hắn kéo lê chiếc vali ra bến xe bus với vẻ nặng nhọc không giấu được. Con đường rải sỏi ác độc làm quãng đường thêm dài ra. Còn khoảng hơn trăm mét nữa là đến nơi thì một chiếc bánh bị rơi ra. Chiếc xe bus lừ lừ tiến vào bến. Nếu lỡ chuyến này hắn phải chờ thêm vài chục phút nữa. Hắn mím môi dồn sức kéo mạnh chiếc vali, mắt nhìn vào tài xế xe bus chờ mong sự thông cảm.
Ngay lúc đó một chàng trai cao lớn từ sau chạy tới đề nghị khuân giúp: "Laissez moi vous aider!"
Rồi không cần chờ hắn đồng ý, người này đã bê xốc chiếc vali lên bằng cả 2 cánh tay chắc khoẻ về phía xe bus. Qua phút bối rối, hắn thấy cảm động vì sự giúp đỡ đúng lúc này: "Merci beaucoup. C'est vraiment gentil"
Hắn hấp tấp chạy theo.
"Hey, có gì bên trong mà nặng thế?" quay về phía hắn nhìn đầy soi mói người đó hỏi.
Lúc này hắn mới kịp quan sát và nhận ra một khuôn mặt hơi kỳ quái của người kia.
"Toàn quần áo thôi" Hắn trả lời nhanh cho qua chuyện.
Xe bus chuẩn bị chuyển bánh, cửa dần đóng lại. Hắn nhảy lên trước giữ cửa rồi ngoái lại chờ đợi.
Một chiếc bán tải vừa lao tới, tên kia ném chiếc vali lên rồi cùng chiếc xe phóng đi với tốc độ chóng mặt.
Hắn thất thần nhìn theo bóng chiếc xe khuất dần trong màn đêm mà không biết nên vui hay buồn.
Paris 07/02/2020
Con Chó Chết Con Chó Chết - Lê Anh