Tác giả: Lê Anh
Thể loại: Truyện Ngắn
Biên tập: Quoc Anh Le
Số chương: 1
Phí download: 1 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: /
Cập nhật: 2024-11-03 14:41:31 +0700
Download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Xem thông tin ebook
HUYỆN HẸN HÒ
Để chuẩn bị cho cuộc hẹn gặp mặt ngày mai, Sơn quyết định đi cắt tóc. Dù gì thì cái răng cái tóc là góc con người, khi đối phương chưa đánh giá được bên trong thì vẻ bên ngoài cũng toát lên phần nào tính cách, thói quen của người đó. Người ta chẳng nói rằng mỗi cá nhân tự quyết định số phận của mình do tính cách mang lại, mà tính cách thì từ thói quen mà ra. Đến văn hóa của một người, hay nói rộng hơn của cả một dân tộc có khi cũng bắt nguồn từ những thói quen đó sao.
Vừa đi vừa mải nghĩ ngợi, đến cửa hiệu tóc Ánh Dương thì Sơn đâm sầm vào ai đó đi ngược chiều, Sơn vội vàng dừng lại xin lỗi. Nhưng có lẽ cô gái cũng đang lơ đãng, vội bừng tỉnh rồi luống cuống, cúi đầu xin lỗi theo.
Sau vài giây trấn tĩnh, cô gái ngước nhìn và tò mò trộm ngắm khuôn mặt Sơn như nhận ra điều gì.
Có phải anh là Sơn?
Vâng
Ôi thế đúng rồi, mai chúng ta có hẹn gặp mặt nhau đấy.
Đến lúc này Sơn mới nhìn kỹ thì đúng là Thơm, người con gái trong ảnh mà thằng bạn làm mối đã đưa cho xem trước. Chỉ có điều cô gái đang đứng trước mặt Sơn đã buộc lại mái tóc của mình lên gọn gàng, nhưng đôi mắt biết nói kia thì không lẫn vào đâu được. Sơn ồ lên ngạc nhiên:
Thật tình cờ quá. Tôi đang định đi cắt tóc ở đây cho cuộc gặp ngày mai.
Hihi, đúng là trùng hợp thật đấy. Em cũng đang đến hiệu tóc này làm tóc cho ngày mai.
Em sống ở gần đây à?
Dạ không, em qua nhà bạn chơi rồi nó giới thiệu em chỗ này.
Cả hai cùng bật cười thầm nghĩ, có lẽ nào là thiên duyên tiền định, như người ta nói hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, vô duyên đối diện bất tương phùng.
Thôi mình vào đi.
Sơn vừa nói vừa tiến trước mở cửa sẵn mời Thơm vào. Một cử chỉ lịch sự rất nhỏ nhưng đã làm Thơm hài lòng, mỉm cười nhìn vào mắt Sơn cảm ơn một cách trìu mến.
Đó là hiệu cắt tóc cho cả nam và nữ. Hiệu đang không đông khách nên cả hai được phục vụ ngay.
Anh cắt tóc kiểu gì ạ? Cô thợ cắt nhẹ nhàng hỏi trong khi choàng chiếc khăn dài quanh cổ Sơn để tóc không rơi vào người.
Em cứ cắt ngắn theo nếp cũ là được. Sơn trả lời có vẻ dễ tính hơn mọi lần.
Ở ghế ngồi bên cạnh, Thơm cũng đã chọn được cho mình một kiểu tóc ưng ý và bắt đầu làm.
Cả hai để mặc thợ cắt đang múa lưỡi kéo kêu lên lách cách trên đầu để theo đuổi những ý nghĩ riêng, nhưng nhất định là có liên quan đến nhau.
Gần một giờ đồng hồ trôi qua. Cả hai đều xong cùng nhau một lượt. Có lẽ các nhân viên ở đây tưởng Sơn và Thơm đi cùng nhau nên cố ý kết thúc cùng thời điểm để không ai phải đợi ai. Sơn thầm cảm ơn họ vì điều đó nên lúc trả tiền anh không lấy lại tiền thừa, coi như tiền thưởng vì phục vụ tốt. Thơm cũng đã trả xong phần tiền mình. Cả hai bước ra khỏi quán.
Em có vội không?
Dạ không.
Thế thì để anh đưa em về một đoạn nhé.
Vâng, chẳng ngờ lại được gặp anh sớm hơn dự định thế này.
Uh, anh cũng bất ngờ. Thật kì lạ. Em về đâu?
Em để xe chỗ nhà bạn em gần công viên đằng kia.
Vậy anh sẽ đi dạo bộ cùng em ra đó.
Nói xong, cả hai thong thả cùng nhau sánh bước. Hà Nội đã vào thu, cơn gió mát thổi nhẹ lá vàng lác đác rơi xuống phố.
Trông anh chị đẹp đôi quá!
Tiếng cô bé từ hiệu tóc nói với theo, không biết có phải vì nịnh đôi khách của mình không, nhưng cũng làm Thơm thấy vui trong lòng. Nàng lén nhìn Sơn đúng lúc Sơn cũng quay sang nhìn nàng:
Thấy đầu mới của anh thế nào? Sơn tỏ ra tự nhiên.
Trông ngố hơn lúc trước. Thơm nheo mắt trêu.
Ai yêu cũng trở thành kẻ khờ khạo cả. Sơn buột miệng thốt ra câu nói của một đại thi hào nào đó, mà không nghĩ còn quá sớm để nói câu đó.
Anh văn vẻ quá. Hy vọng anh không phải một chàng Don Juan ngoài đời đấy chứ?
Không. Chắc tại anh đọc nhiều thôi.
Anh thích đọc sách à?
Uh
Anh đọc sách gì?
Các thể loại, nhưng anh thích đọc truyện ngắn hơn cả. Còn em?
Em thích đọc tiểu thuyết hơn.
Tại sao?
Vì truyện ngắn thường hay nhưng kết thúc đột ngột. Và nó ngắn ngủi quá khiến người ta phải tiếc nuối, phải suy nghĩ nhiều sau đó.
Rồi nàng thêm vào đầy ẩn ý:
Em không thích cái gì đến nhanh thì lại đi nhanh.
Nhưng tiểu thuyết thì thường có nội dung bị kịch.
Đâu phải luôn vậy.
Có ai đưa một câu chuyện bình thường hay tầm thường vào phim ảnh hay văn học đâu. Người ta phải tìm hoặc tự tạo ra tình huống bi kịch, kịch tính thì mới cuốn hút được độc giả, lưu lại trong tâm trí họ.
Em không thích các tác phẩm bi kịch. Em sợ nó ám vào người.
Haha, em mê tín dữ vậy ta:).
Thật đấy. Không phải mê tín đâu, khoa học hẳn hỏi. Nếu mình đọc nhiều về một thể loại nào đó, nó ngấm vào đầu, biết đâu mình sẽ làm theo hành động hay thói quen nhân vật, mà người ta nói, thói quen tạo tính cách và tính cách tạo nên số phận.
Sơn dừng lại, thoáng ngạc nhiên, mỉm cười vì sự trùng hợp suy nghĩ.
Uh, anh thích suy luận đó của em. Vì thế mà mấy cuốn đắc nhân tâm toàn khuyên người ta phải thay đổi thói quen để trở nên tích cực, từ đó mà thay đổi cuộc đời tốt hơn.
Nhưng em cũng không thích đọc đắc nhân tâm. Dạy người ta làm giàu, dạy người ta khôn ngoan trong giao tiếp. Nhưng mọi thứ đều có giá của nó. Khôn ngoan không lại ý trời mà, phải không anh?
Anh không biết nữa. Có lẽ trên đời này thường đàn ông phải là trụ cột gia đình, lo lắng vật chất nên họ buộc phải học cách làm giàu. Như thế mới đảm bảo hạnh phúc cho người mình yêu thương được.
Em không đòi hỏi nhiều đâu. Khi mình biết đủ là đủ. Hạnh phúc đến từ tâm mà.
Em đang nghĩ đến một túp lều tranh, hai trái tim vàng ư?
Em không lãng mạn viển vông đến thế. Nhưng em thích có một tình yêu đẹp nằm ngoài vật chất.
Nó chỉ có trong các tiểu thuyết ngôn tình thôi.
Anh không tin những câu chuyện tình đẹp đó có thể xảy ra ngoài đời à?
Trước thì anh không tin. Nhưng giờ gặp em anh tin sẽ có thể xảy ra. Vừa nói Sơn vừa quay sang nhìn ngắm khuôn mặt Thơm khiến đôi má nàng thêm ửng hồng. Hình như Sơn đã đi sát vào Thơm hơn.
Anh lẻo mép lắm.
Chỉ riêng với em thôi.
Xạo ghê.
Để anh viết tặng riêng em một truyện ngôn tình nhé.
Anh là nhà văn chắc:))).
Uh anh là nhà văn không chuyên.
Xạo vừa thôi, em chẳng tin đâu.
Từ lúc gặp em anh toàn nói thật và cả sau này anh cũng sẽ luôn thật lòng với em.
Thế với người khác thì anh không thật lòng à?
Không phải ý anh thế.
Em đùa thôi. Nhưng sao anh lại thích viết văn?
Vì anh không có nhiều bạn tri kỷ để tâm sự, nên anh trải lòng vào các câu chuyện của mình.
Anh hoạt ngôn thế này sao lại không có bạn được?
Chỉ hôm nay gặp em anh mới nói nhiều vậy thôi. Nếu không, anh đâu có ế đến bây giờ mà phải nhờ đến bạn làm mai mối. Còn em?
Em sao?
Em xinh xắn, dễ thương vầy mà sao chưa có người yêu?
Chỉ có anh khen em thế thôi. Bạn bè bảo em đầu óc trên mây.
Thế mới đâm vào anh lúc nãy à;)
Không phải anh cũng đâm vào em à:))
Vậy mình có duyên với nhau đó. Chỉ sợ trên phố đông chúng ta vô tình lướt qua nhau, rồi ngày mai buổi gặp mặt chẳng biết nói chuyện gì.
Em tin vào duyên số lắm đấy. Anh cẩn thận;)
Sao phải cẩn thận?
Thì dính vào em rồi không thoát ra được thì sao?
Anh không dám làm trái ý trời.
Là ý trời chứ không phải ý anh à?
Anh nghĩ là trời chiều lòng người;).
Anh biết câu này không: người ơi gặp gỡ làm chi, trăm năm biết có duyên gì hay không?
Truyện Kiều nhỉ. Nhưng kết thúc truyện đó lại chẳng có hậu đâu.
Thì anh bảo anh là nhà văn mà, anh có thể sửa lại để câu chuyện kết thúc có hậu phải không?
Tình đẹp khi tình còn dang dở. Truyện hay cho người lớn thường bị kịch. Chỉ có truyện cổ tích cho trẻ con mới kết thúc có hậu thôi.
Vậy chúng ta sẽ làm trẻ con với nhau.
Làm trẻ con khác với là trẻ con đấy nhé, haha.
Anh suy nghĩ đen tối quá đi. Không chơi với anh nữa.
Ngày hôm sau.
Thơm đợi đã hơn một giờ. Sao hôm qua mình không xin số điện thoại của anh ý nhỉ. Nàng không muốn gọi Hưng, người bạn chung đã kết nối hai người. Hưng đang sống ở Pháp, giờ này gọi có lẽ Hưng còn đang ngủ. Hơn nữa, Hưng sẽ nghĩ không tốt về Sơn, mới lần đầu tiên gặp mà đã trễ hẹn. Nàng không muốn thế. Chưa là gì mà nàng đã có ý bảo vệ Sơn rồi. Và nàng lại đợi.
Một tiếng nữa trôi qua. Nàng đã không có việc gì làm ngoài việc nhấm nháp tách cà phê Capuchino và thỉnh thoảng lại ngó chiếc đồng hồ treo trên tường của quán.
Thêm ba mươi phút nữa. Càng ngày nàng càng cảm thấy nóng ruột hơn.
Hay là có chuyện gì xảy ra với Sơn? Chẳng phải hôm qua đầu óc lơ đãng của Sơn đã làm anh ý đâm vào mình sao. Nhỡ anh ý vì vội vàng phóng xe đến đây rồi xảy ra tại nạn. Chiếc xe anh ý tông thẳng vào xe hơi đi ngược chiều, anh ý có khi lại quên cả đội mũ bảo hiểm. Lẽ nào anh ý đang bê bết máu me, nằm bất tỉnh trên đường đến bệnh viện rồi. Kính khủng quá. Nàng mở mắt không dám nghĩ tiếp. Phải tìm cách liên lạc với Sơn thôi.
Nàng nhắn gọi Zalo cho Hưng. Đầu kia nghe máy tức thì, như thể Hưng đang hóng tin lắm.
Thế nào? Thế nào rồi?
Không anh, anh Sơn vẫn chưa đến.
Sao cơ? Tưởng bọn em hẹn gặp nhau cách đây đã mấy tiếng rồi.
Vâng, em đợi mà không thấy anh ý đâu.
Trời, sao ko gọi anh ngay.
Em ngại làm phiền anh đang ngủ.
Phiền toái gì, anh đã giúp làm mai mối cho bọn em là phải có trách nhiệm chứ. Thôi để anh gọi điện cho Sơn.
Nói xong Hưng cúp máy liền. Thơm ngồi xuống thầm hi vọng không có vấn đề gì xảy ra với Sơn. Nếu lỡ có sao thì nàng ân hận lắm. Dù gì cũng do buổi hẹn hôm nay mà ra cơ sự.
Một lát sau điện thoại của nàng rung liên, có số điện thoại lạ gọi tới. Nàng bắt máy. Giọng của Sơn vang lên từ đầu bên kia, có phần thảng thốt nhưng khỏe mạnh.
Anh tưởng hôm qua gặp rồi thì hôm nay thôi không cần đến nữa …
Buông máy, một cái gì tan vỡ. Sơn còn tiếp tục giải thích nhưng Thơm đã ngắt kết nối, cho vội điện thoại vào trong túi xách, trả tiền. Nàng chạy ra khỏi quán để thả những giọt nước đang trực tuôn rơi.
Hà Nội 08/10/2024
Chuyện Hẹn Hò Chuyện Hẹn Hò - Lê Anh