- Ngừng để nhường đường cho tàu nhau đấy. Sao Thảo không ngủ?
-... Tự nhiên không muốn ngủ. Anh cũng không ngủ?
Dũng không trả lời, chỉ nghe tiếng bao thuốt lá sột soạt rồi chợt dừng lại. Thảo áy náy:
- Anh cứ hút đi.
- Thôi.
- Thảo không ghét mùi thuốc lá như Bích đâu.
- Không ghét nhưng có sợ, phải không?
Câu dí dỏm làm Thảo bật cười khẽ, nhận ra mình được quan tâm nhiều hơn là mình cảm thấy. Khe khẽ quay đầu về phía gường bên kia, tự nhiên muốn nhìn được mặt Dũng nhưng chỉ lờ mờ nhìn thấy được vầng trán và sống mũi. Bây giờ mà bổng đèn sáng lên... thì ra sao? Nao lòng quá đỗi. Chỉ có hai người trong phòng. Chỉ có hai người... Mà lẽ ra giờ này Dũng đã yên ổn ở nhà rồi. Biết hiểu thế nào bây giờ? Hồi đó, vá xong cái xe chạy được một đoạn thì lại nổ. Chủ quán thứ hai mở cửa, mặt ngái ngủ nhìn cái xăm đầy vết lỗ chỗ “Cái xăm này lẽ ra phải thay từ năm ngoái”. Nhưng không có xăm để thay. Đành phải chạy thật chậm cho an toàn. Gió đêm lơ mơ, Thảo lơ mơ... thấy mình đang tựa trên vai Dũng. Hùng và Duy cười “Biết thế này, lúc nãy tớ chọn cái xe của cậu”.
- Thảo biết không...
- Biết gì cơ?
- Có lần anh đang vui vui đàn ca cùng bạn bè, cuộc vui không trọn vì có việc đột xuất. Treo cây đàn lên tường bất chợt một dây bị đứt, nó chạm khẽ vào dây kề bên vang lên một âm thanh lạc lõng đến xốn xang. Cho đến bây giờ anh vẫn nhớ nguyên cảm giác xốn xang chịu đựng ấy... Anh kể cho người bạn là nhạc sỹ nghe về điều này, bạn anh nói đấy chính là tiếng tơ lòng mà trong đời chỉ mong được một lần...
-...
- Khi em trai của Bích ra đón, Bích buông Thảo ra, Thảo vội lùi lại đưa tay ôm ngực... Anh lại nhớ âm thanh của dây đàn bị đứt chạm vào sợi kề bên... Lúc ấy... anh...
-...
- Nhưng không phải đến ga vinh anh mới đột ngột muốn đưa Thảo ra Hà Nội đâu.
-...
- Từ lúc nghe Thảo nói kinh khủng nhất là người cuối cùng ở lại tàu...
-... Vậy sao anh vẫn xách hành lý xuống ga Vinh?
Hỏi xong mới thấy mìch ngốc quá. May mà bóng tối. Thảo co người lại trong tấm chăn. Mắt chợt chạm phải đôi giày cỡ rộng của Dũng đối diện với đôi giày của mình trên sàn. Chỉ có hai đôi...
Tiếng Dũng trở mình bên kia. Hình như Dũng nói gì đó nhưng tàu đã chuyển bánh, âm thành xìch xịch át tất cả. Thảo thở dài mà không biết là mình vừa thở dài... Đêm thăm thẳm, hơi thở như tiếng tơ...
Bây Giờ LàSưu TầmBây Giờ Là - Sưu Tầmhttps://isach.info/story.php?story=bay_gio_la__truyen_ngan