Tác giả: Lê Anh
Thể loại: Truyện Ngắn
Biên tập: Quoc Anh Le
Số chương: 1
Phí download: 1 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 1
Cập nhật: 2023-08-05 09:51:51 +0700
Download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Xem thông tin ebook
ôm nay là ngày đặc biệt đối với lão Sylvain. Lão chính thức bước sang tuổi bảy mươi.
Kể từ ngày ba mẹ lão mất đến giờ không còn ai nhớ đến sinh nhật của lão nữa. Và lão cũng chẳng nhớ đến sinh nhật của ai bao giờ. Ngay cả ba mẹ mình sinh ngày nào lão còn chả để ý. Như thế phỏng cũng công bằng vì mối quan hệ giữa con người với con người trong cuộc đời này cần có đi có lại, mới toại lòng nhau. Anh không nhớ đến tôi thì rồi cũng có ngày tôi lờ anh đi thôi. Chỉ có ba mẹ là luôn cho đi mà không cần nhận lại.
Lão sống một mình trong căn hộ một phòng đi thuê ở Boulogne-Billancourt, một xã nằm trong vùng đô thị Paris. Không phải là lão không có nhà cửa cho riêng mình. Hơn hai chục năm đi làm tích cóp cộng với vay ngân hàng lão đã kịp mua được hai căn hộ cho thuê. Đấy là lão đã tính trước, kiểu gì thì mình cũng không đáp ứng điều kiện để nhận trăm phần trăm lương hưu. Nước Pháp quy định phải đi làm từ 40 năm trở lên mới được hưởng đủ. Cần có thu nhập thụ động thêm để bù đắp vào đó. Hai căn hộ, mỗi căn năm phòng, như vậy lão có mười người thuê trả tiền cho lão hàng tháng. Lão trích một phần lợi nhuận ra lại đi thuê một căn hộ nhỏ sống riêng vì người thuê họ không thích sống cùng chủ nhà, nhất là với một chủ nhà khó tính như lão.
Một căn lão mua cho thuê ở thành phố Palaiseau ngay khi chính phủ có quyết định chuyển toàn bộ các trường đại học, viện nghiên cứu lớn từ trung tâm Paris ra khu Palaiseau-Saclay cách thủ đô 25 km. Đấy là lão đã nghĩ đến lượng khách hàng sinh viên tiềm năng cho căn hộ của mình. Mua sớm giá nhà còn thấp. Xong, lão cải tạo biến nó thành một ký túc xá thu nhỏ với năm phòng, dùng chung bếp và công trình phụ. Vừa lãi, vừa an toàn vì không lo bị người thuê chiếm mất nhà. Luật của Pháp hành là chính nên rất khó và lâu đòi lại nhà.
Căn thứ hai lão cũng làm tương tự, nhưng ở một thành phố khác gần Paris hơn. Dù kinh doanh chỉ có hai nhà, nhưng lão cũng áp dụng triệt để triết lý là không bỏ trứng vào cùng một giỏ. Lão nghiên cứu và lựa chọn một thị xã nghèo gần phố Tàu Chinatown tên là Vitry-sur-Seine. Đơn giản vì lão nghĩ rằng cho người châu Á thuê, dù bọn nó ở hơi bẩn, ồn ào, nhưng thường hiền lành, dễ bảo và không bùng tiền nhà. Và quan trọng hơn, giá nhà ở khu vực này còn rẻ, lợi tức sẽ cao.
Lão tính toán chi li, cẩn thận nên về mặt tiền nong là lão không thiếu. Chỉ có điều lão chi li, tính toán quá nên không có bạn. Chơi với ai lão cũng chỉ nhìn vào điểm yếu người ta, rồi lảng dần. Đôi khi cảm thấy cô đơn lão cũng muốn kiếm vợ, mà lại sợ người ta đến với mình chỉ vì có hai cái nhà. Kết quả là lão cứ thui thủi một mình kể từ ngày về hưu đến giờ.
Những lần sinh nhật khác thì lão chả để ý. Nhưng tuổi bảy mươi thì cũng là gần đất xa trời rồi, lão nghĩ giờ hưởng thụ được cái gì thì hưởng thụ nốt đi, cứ ăn uống đạm bạc quanh năm làm gì cho khổ, nhất là ngày hôm nay. Dù sao cũng phải tự tạo niềm vui cho mình, nếu không muốn chết già trong buồn tẻ. Tối nay mình phải tự đãi mình bằng một bữa tiệc sinh nhật ra trò mới được. Nghĩ thế, lão với lấy cái áo khoác, quấn khăn quàng rồi ra khỏi nhà. Mùa đông lạnh và âm u, ngày ngắn đêm dài, trời tối rất nhanh dù mới có mười chín giờ. Là giờ các quán xá bắt đầu mở cửa.
Lão đi bộ một hồi, ngó nghiêng, chọn lựa và cuối cùng vào quán hải sản Pedra Alta nằm ở số 6 trên đại lộ Général Leclerc. Hãy còn sớm nhưng quán khá đông đúc. Có lẽ người ta đã xếp hàng từ trước khi quán mở cửa. Đông chắc hẳn là ngon bổ rẻ đây. Một cậu bồi dẫn lão vào chiếc bàn nhỏ ngay cạnh lối đi vì các bàn vị trí đẹp khác đã được khách gọi điện đặt trước. Lão vui vẻ xem thực đơn rồi gọi một đĩa hải sản to, suất ăn cho hai người cùng nửa chai rượu vang trắng Bồ Đào Nha. Họ mang cho lão một khay thập cẩm tôm, cua, ốc được lót bởi lớp đá bào lạnh, trang trí với vài lát chanh tươi để ăn hàu sống, cùng một chai rượu đã mở sẵn đựng trong xô nước đá giữ nhiệt. Lão ưỡn cái lưng hơi còng của mình cho thẳng lên, kéo cái ghế sát lại làm điểm tựa, đặt hai chân song song để trải chiếc khăn ăn trắng trên đùi một cách sành điệu. Cậu bồi bàn nhấc chai rượu rót vào chiếc ly để sẵn rồi mời lão thử rượu. Lão nghiêng đầu cảm ơn một cách lịch thiệp, vừa nhấp môi lão vừa ngẩn cao đầu nhìn xung quanh một lượt, tự thấy mình sang trọng hơn, như thể là một người có lắm tiền, nhiều của mới được phục vụ vậy.
Lão ăn ngon miệng lắm. Hải sản uống với vang trắng mới hợp làm sao. Lão đã uống hết nửa chai mà vẫn thèm thuồng. Thế là lão gọi thêm nửa chai nữa. Lần này lão rót vào hai ly, rồi tự cụng ly chúc mừng sinh nhật mình bằng cả hai tay, sau đó lão uống lần lượt từng ly một đến cạn chén. Hơi rượu bay lên, tâm hồn thư thái bay bổng, lão nhắm mắt lại nhớ lại cách đây đã lâu, lâu lắm, lúc lão còn nhỏ, mẹ lão làm bánh sinh nhật, đặt nến rồi cả nhà ngồi xung quanh, lão háo hức được thổi tắt nến trong tiếng vỗ tay cổ vũ của ba mẹ cùng tiếng hát tràn đầy yêu thương của họ “Chúc Mừng Sinh Nhật Sylvain”. Lão cứ lẩm bầm nhẩm hát lại bài hát chúc mừng sinh nhật đó, rồi mỉm cười trong tưởng tượng. Uống một mình bao giờ rượu cũng ngấm hơn. Có lẽ lão say rồi, mắt lim dim như ngủ gật.
Bỗng lão thấy tối sầm trước mặt. Hoảng hồn, lão mở mắt ra thì đúng là ai đó đã tắt điện. Cả quán ăn tối thui. Các bàn bên cạnh nhốn nháo, tự hỏi nhau có chuyện gì xảy ra thế. Đúng lúc đó, tiếng nhạc “Happy Birthday” vang lên, tất cả những người phục vụ trong quán, với bộ đồ đồng phục trắng đang xếp thành một hàng tiến thẳng đến bàn lão Sylvain. Người đi đầu là quản lý bưng bằng hai tay một chiếc bánh sinh nhật hai tầng có cây nến cắm ở giữa, đang nở nụ cười với lão. Đúng là họ đang nhìn về phía lão, vừa đi vừa vỗ tay vừa hát. Rồi cả quán ăn đều hướng về phía lão Sylvain. Họ đứng lên, cùng vỗ tay, hòa giọng hát, hào hứng tham gia thành một dàn đồng ca vang dội. Một không khí vỡ òa hạnh phúc. Hết bài hát tiếng Anh “Happy Birthday”, họ chuyển sang tiếng Pháp “Bon anniversaire”, và cuối cùng là bài hát tiếng Bồ Đào Nha “Feliz Aniversário”. Người quản lý đặt bánh xuống trước mặt lão. Những người còn lại đứng cả xung quanh nhìn lão Sylvain trìu mến, như khuyến khích lão thổi nến đi. Lão cảm động quá. Nước mắt lão tự nhiên tuôn rơi. Lão cúi xuống thổi một hơi mạnh. Nến phụt tắt. Lão không còn thấy mình là ông già 70 tuổi nữa, mà là một đứa trẻ mới lên 5. Lão bối rối, ngượng nghịu, đưa bắt tay từng người đầy cảm kích.
Một người bồi giải thích đã tình cờ đi ngang qua bàn và nghe được lão tự hát chúc sinh nhật mình khi nãy.
Đèn lại bật sáng. Những người bồi bàn quay lại công việc phục vụ. Khách tiếp tục bữa ăn dang dở. Chỉ có lão Sylvain còn tần ngần ngắm nhìn chiếc bánh sinh nhật người ta tặng mình. Lão đã uống hết cả chai rượu trắng. Đồ ăn vẫn còn nhiều, lão hào phóng gọi thêm một chai sâm banh rồi rót ra hai cốc mang đến chỗ ông quản lý định mời cảm ơn, nhưng ông ta nhẹ nhàng từ chối, giải thích rằng đấy là một phần thông lệ từ nhiều năm nay của quán, đó là hát và tặng bánh sinh nhật cho tất cả thực khách nào đến quán vào đúng sinh nhật của mình. Lão mang cốc quay lại bàn, uống một mình trong niềm vui bất ngờ nho nhỏ vừa nhận được.
Với tâm trạng như thế, lão uống vào lắm. Có điều uống bia rượu thì nên có bạn bè cùng nói chuyện để hơi rượu hả bớt ra, chứ lão cứ uống một mình thế này thì rượu ngấm cả vào người. Khi lão thanh toán xong ra khỏi quán, lão đã lâng lâng lắm rồi. Thế là thay vì đi bộ về nhà mình, lão lại đi ngược đường về phía rừng Boulogne cách đó hơn 2km. Đến khi lão nhìn thấy những thân cây cổ thụ cao vút thì mới nhận ra mình đi nhầm đường rồi. Mà không sao, lão cũng chưa muốn về nhà lúc này, có ai ở nhà đợi lão đâu. Về nhà lão cũng chỉ lên giường đi ngủ thôi. Sao mà phí đời thế. Chỉ có ăn rồi đi ngủ. Ngủ dậy lại ăn. Sống mà chỉ chờ đến chết. Sao mà vô vị thế. Sống chẳng bằng chết, vô hình trong xã hội. Sao bình thường lão không nhận ra cuộc đời mình nhàm chán nhỉ. Có lẽ rượu đang đánh thức một phần não ngủ quên của lão.
Đang miên man suy nghĩ, thì một giọng phụ nữ cất lên:
“Đi không anh?”
Lão quay lại nhìn thì đó là một ả cao lớn, trát đầy phấn son trên mặt cố che đi các vết tàn nhang. Dù đang gió lạnh, ả chỉ mặc đúng cái váy ngắn cũn cỡn, hở ra cặp đùi trắng to đẫy đà, đè lên đôi guốc cao có gót nhọn hoắt như sắp gãy vì sức nặng. Chiếc áo khoác phanh ra để lộ xu chiêng màu đỏ rực không che nổi bộ ngực khổng lồ chỉ chực bung ra của ả.
Lão Sylvain ngơ ngác hỏi lại:
“Đi đâu?”
Cô ả nguýt mắt tưởng lão giả vờ, nhưng chợt thấy lão ngu ngơ thật, thị bảo:
“Thế theo anh giai ban đêm người ta đến rừng Boulogne làm gì?”
“Thì để đi dạo, không phải à?”
“Có mà điên!”
Lão Sylvain lại ngẩn ra đưa mắt nhìn xung quanh. Giữa không gian mờ tối dưới ánh đèn đường, lác đác vài phụ nữ lúc ẩn lúc hiện chờ khách đến. Họ đều có chung đặc điểm là ăn mặc thiếu vải với khuôn mặt phờ phạc mất ngủ. Thời con gái, họ có thể cũng là những gái gọi cao cấp, hàng đêm đắm mình trong tiệc tùng đầy rượu ngon, món quý chiêu đãi bởi các đại gia thừa tiền. Một cô gái xinh được ví như của ngon, vật lạ cần được thưởng thức cho trọn vẹn thú ăn chơi trác táng. Loài người từ thời nguyên thủy đã coi lầu xanh là nơi tiêu khiển. Dù hợp pháp hay không hợp pháp, đạo đức hay đồi trụy cũng chỉ là cách nhìn tương đối. Quy luật cung cầu của thị trường đâu dễ gì cấm được. Chỉ có điểu, thân gái có thì, khi tuổi xuân không dùng đúng chỗ, thì lúc quá tuổi lại phải ra đứng đường thế này thôi.
Ở cái tuổi của lão Sylvain, mấy bà sồn sồn đầy kinh nghiệm tình dục, biết chiều chuộng, hiểu tâm lý người già có khi lại thích hợp hơn những cô gái trẻ. Lão thấy ả cũng hay hay. Lại thêm có tí men rượu và một mình ăn suất hải sản cho hai người khiến hóc môn nam của lão tăng đột biến khiến lão nấn ná ở lại với ả:
“Giá cả thế nào?”
“5-7-20”
“Là sao?”
“Chơi đứng giá 50eu, chơi nằm giá 70eu, qua đêm 200eu. Ông anh chọn giá nào?”
Lão chưa tưởng tượng được chơi đứng với chơi nằm ra sao, nhưng nghĩ bụng, đằng nào cũng chỉ làm được một phát, thôi nhanh còn về đi ngủ. Mà lão đang buồn ngủ thật, mắt đã díp lại rồi. Lão uể oải:
“50”
“Ok, đưa tiền trước đây”
“Sợ bùng à?”
“Chứ sao nữa. Những thằng đi chơi gái đứng đường có thằng nào tử tế đâu. Cứ tiền trao cháo múc cho chắc ăn.”
Lão rút ví, lấy tờ 50eu đưa cho thị. Cất tờ tiền vào chiếc túi xách tay con con có biểu tượng Louis Vuitton, nhưng nhất định là đồ giả như những gì trên người của ả, vú độn silicon, bơm môi, xăm lông mày, tóc nhuộm. Đến ngay cả khi rên rỉ làm tình với khách cũng không phải thật lòng, tức là thị giả vờ để làm vui lòng khách, để khách bị kích thích mà ra nhanh cho thị đỡ mệt. Nghề của thị là làm cho khách xuất tinh, thế mà cả đời thị chưa biết thế nào là lên đỉnh, thế nào là ra. Mà hình như ngay cả những phụ nữ tử tế có chồng đàng hoàng cũng có mấy người được lên đỉnh đâu. Thống kê trên thế giới tỉ lệ đàn bà biết thế nào là xuất, là ra chỉ chiếm có vài phần trăm. Vậy thì mình cũng không phải ngoại lệ. Thị tự an ủi mình thế. Chứ thật ra, những thằng khách trả tiền cho thị, hoặc nó chỉ muốn thị làm nó sướng hoặc nó làm theo ý thích của nó khiến thị bầm dập chứ sung sướng nỗi gì mà ra được. Chúng mất tiền phải cố làm cho xứng đồng tiền bát gạo chúng bỏ ra. Thị hiểu nên cũng phải có mánh lới co bóp, rên rỉ. Nghề nào thì cũng cần có mưu mẹo, mánh khóe của nghề đó cả.
Thị ngoắc tay bảo lão đi theo sâu vào trong rừng. Lão lẽo đẽo theo sau. Càng vào sâu, cảnh vật càng tối. Ban đêm nhìn cây cối hoang dại, ma quái hơn ban ngày. Mùa đông lá cây rụng hết, chỉ còn những cành cây chẻ nhánh trơ trụi, ngoằn ngoèo như những móng vuốt của mụ phù thủy. Con đường mòn chỉ đủ một người đi, thị dường như đã thông thạo lắm, cứ phăm phăm mở lối, trong khi hắn dò dẫm từng bước chân đầy cảnh giác, chỉ sợ có vài thằng ma cô ở đâu lao ra trấn lột. Lão không biết rằng hành nghề mại dâm tự do, cá nhân thì được phép ở Pháp, nhưng tổ chức mại dâm thì bị cấm, vì thế hạn chế được nạn ma cô dẫn gái công khai. Không có bảo kê, bảo vệ khỏi những gã khách có sở thích bạo dâm, đa số gái đứng đường rất to khỏe và lì lợm để tự bảo vệ bản thân mình. Cô ả đang đi cũng lão Sylvain dễ cũng phải cao đến 1m80 với bộ ngực đồ sộ như lực sĩ thể hình là vì thế.
Đi được một quãng đến một khu đất trống cô ả dừng lại. Ở đó đã có sẵn một chiếc lều nhỏ hiệu Quechua của Decathlon đã dựng sẵn. Giữa rừng thì cần gì phải chui vào lều mà làm tình nhỉ. Có ai nhìn thấy gì đâu. Lão tự nhủ thế và tự giải thích rằng chui vào lều không phải sợ người khác nhìn thấy, mấy mụ đàn bà đã gần như khỏa thân đứng đường rồi thì còn ngại ngùng gì. Chui vào lều là để tránh muỗi hay côn trùng cắn thôi. Muỗi vằn ở Pháp dù sao cũng nổi tiếng độc địa, cắn phát nào sưng bằng ngón tay phát đó, mà ngứa đến cả tuần không hết.
Thị lúi húi mở chiếc túi lấy ra một bao cao su đưa cho lão:
“Ông anh cởi quần rồi đeo vào đi.”
“Chơi luôn ở đây à?”
“Chứ còn ở đâu. Nhanh lên.”
Nói rồi thị xoay người úp mặt vào gốc cây to bên cạnh, hất ngược chiếc váy ngắn lên, khom lưng xuống, chổng mông lên. Hóa ra thị không mặc quần lót. Hai mông của thị lắc lư chờ đợi. Cô ả giao hẹn:
“Dập 100 cái trong vòng tối đa 30 phút. Cứ quá 5 phút là tính thêm 10eu.”
Giờ thì lão đã hiểu thế nào là chơi đứng. Lão ngần ngừ nhìn xuống cởi khuy quần, nhưng lão vừa cơm no, rượu say, lại đi bộ một hồi, giờ phải đứng mà dập thì chả còn thấy gì sung sướng nữa. Lão bảo:
“Thôi chơi nằm đi.”
“Chiều ông anh. Cho xin thêm 20 eu.”
Lão lại móc ví ra lấy tờ tiền 20 eu đưa cho thị.
Một lúc sau cả hai đã trong lều, quần áo lót cuộn lại như đống rẻ rách vứt vào một xó. Cô ả trải áo khoác xuống làm nệm rồi nằm ngửa, hai chân dạng ra ở tư thế sẵn sàng làm việc.
Lão Sylvain đã cởi cả quần lẫn tất nhưng vẫn giữ lại áo may ô vì cảm thấy lạnh.
Thấy lão cứ tần ngần, cô ả phải lên tiếng:
“Ông anh lần đầu đi chơi gái à? Hay là ngượng?”
Lão không trả lời. Không phải lão ngượng vì đã lâu không cởi quần trước người khác. Lão đang loay hoay không sao đeo được bao cao su vào vì trên bảo dưới không nghe. Khi ả còn mặc quần áo, những nét xấu trên cơ thể được che đi phần nào giúp lão còn thấy gợi tình, kích thích, chứ còn giờ đây đối với lão là một đống thịt ngồn ngộn, những mỡ mông, những ngấn bụng chảy xệ. Lại thêm sự vô cảm trên khuôn mặt của ả. Không có những lời yêu thương, không có sự vuốt ve mơn trớn, hôn hít, lại thêm giá lạnh mùa đông khiến thằng nhỏ của lão cứ ỉu xìu không ngóc đầu lên được.
Thị lại hỏi:
“Sao thế?”
Lão Sylvain trả lời:
“Lạnh quá nó đang sun lại.”
“Chứ không phải bất lực à?” Thị hất hàm khiêu khích.
Lão ngượng ngập không đáp.
“Có muốn đây giúp cho lên không?”
“Giúp thế nào?”
“Mút 40 eu. Nhanh không đây đổi ý?”
Đến nước này thì lão không thể từ chối. Chẳng nhẽ chịu mất 70 eu mà không được ra. Lão gật đầu mò chiếc ví lấy thêm hai tờ 20 eu đưa cho ả.
Thị bò lại gần lão, cúi đầu xuống rồi bỗng giãy nảy như đỉa phải vôi, chun mũi lại kêu lên kinh tởm:
“KHẮM QUÁ!”
“Mấy tuần rồi không tắm vậy?”
Lão Sylvain càng ngượng hơn, khiến thằng nhỏ của lão dường như cũng biết xấu hổ như chủ của nó, thụt cả vào. Giờ thì lão thực sự không còn hứng thú gì nữa. Hai chai rượu đã ngấm thật rồi. Lão thấy đầu đau như búa bổ. Lão không nghĩ được gì nữa. Lão với lấy quần mặc vào, rồi xỏ đôi giày quên cả đi tất trong khi thị đã lùi ra xa mở to mắt theo dõi các hành động của lão. Thị ngạc nhiên hỏi:
“Ơ, thế không làm gì à?”
..
“Đây không trả lại tiền đâu nhé!”
Lão chả nói chả rằng, lồm cồm đứng dậy chui ra khỏi lều, loạng choạng gạt cây cố đi thẳng.
Đi được một đoạn lão mới nhớ ra mình để quên cái áo khoác trong lều. Lão lảo đảo quay lại. Để tiết kiệm điện chính phủ tắt đèn đường sau nửa đêm. Không còn tia sáng nào chiếu vào. Khu rừng tối đen như mực.
Lão chỉ mới ra khỏi lều vài bước, mà giờ quay lại đi mãi không thấy chiếc lều đó đâu. Hay mình vừa gặp mụ phù thủy biến những tán cây thành túp lều nhỉ. Lão mỏi chân quá đi không vững nữa. Trời về đêm nhiệt độ giảm, không có áo khoác, lão nổi da gà, cảm thấy cái lạnh trên từng thớ thịt. Rượu bây giờ đã hòa tan vào máu, vào xương, vào da trên toàn bộ cơ thể của lão. Lão cảm nhận trước hết sự rã rời của đôi chân mình. Lão ngồi thụp xuống, tựa lưng vào một gốc cây, nhắm mắt lại và thiếp đi.
o0o
Sáng nay tôi bắt tàu điện ngầm đến công sở như thường lệ. Ngay trước cửa vào bến tàu metro người ta để sẵn chồng nhật báo DirectMatin miễn phí. Nội dung tờ báo này chẳng có gì ngoài mấy chuyện tầm phào, ngôi lê đôi mách thay thế cho mấy bà bán nước đầu ngõ chuyên buôn tin cướp giết hiếp. Họ sống được là nhờ quảng cáo. Có đến một phần ba tờ báo là dành cho quảng cáo. Người ta lấy đọc chủ yếu là để giết thời gian ngồi tàu. Tôi cũng có thói quen nhặt một tờ đọc qua loa rồi khi ra khỏi tàu là ném nó vào thùng rác. Khá là lãng phí giấy mà có để lại cũng chả ai lấy tờ báo đã có người dùng rồi. Như thể ai cũng sợ bị truyền nhiễm bệnh ngoài da thông qua tờ báo vậy.
Mục tin tìm người thân hôm nay đăng tấm ảnh chụp gần mặt người đàn ông đập vào mắt tôi, có đoạn:
“Vào hồi 8h sáng nay, người dân chạy tập thể dục trong rừng Boulogne đã phát hiện ra một người đàn ông tuổi tầm 70 ngồi chết gục bên gốc cây. Khám nghiệm hiện trường cảnh sát thu được rất nhiều bao cao su đã qua sử dụng xung quanh người đàn ông này...”
Một nhóm ba bà sồn sồn ngồi cạnh tôi hình như cũng đang đọc tin này có vẻ rất hào hứng, chắc là đúng chủ đề quan tâm. Họ bàn luận thầm thì mà sôi nổi, ra vẻ hiểu biết lắm. Một bà hùng hồn khẳng định:
“Bằng chứng (ie, đống bao cao su) rõ ràng thế kia rồi. Tôi dám chắc lão ta chết vì kiệt sức.”
Một bà khác đồng tình:
“Phải đấy, đàn ông tuổi đó làm gì còn xí quách mà cố ham hố chứ. Thật là hư thân mất nết. Trâu già đòi gặm cỏ non. Chết cho đáng đời!”
Bà còn lại tỏ vẻ thông cảm:
“Dù sao cái chết sau khi sung sướng là cái chết hạnh phúc. Nhìn mặt lão ấy viên mãn lắm!”
Người chết thì không cãi được….
Paris 27/01/2023
Tái bút: Sự thật là lão Sylvain chết vì cảm lạnh vào đúng đêm sinh nhật của mình.
Bất Lực Hay Nỗi Oan Thị Kính Bất Lực Hay Nỗi Oan Thị Kính - Lê Anh