Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Bàn Tròn Cho Ba Người
Tác giả:
Sưu Tầm
Thể loại:
Truyện Ngắn
Số chương:
1
Phí download:
1 gạo
Nhóm đọc/download:
0 / 1
Số lần đọc/download: 595 / 2
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Download:
ePub
A4
A5
A6
Xem thông tin ebook
A
Luân, Lâm và tôi, bất kỳ ý nghĩ nào liên quan đến ba chúng tôi, đều gợi lên trong đầu tôi hình ảnh ba người đàn ông ngồi quanh một chiếc bàn tròn.
Không phải là chiếc bàn vuông bốn cạnh, như thế lại thừa ra một chỗ trống. Phải là bàn tròn, kiểu bàn không gợi lên ấn tượng nào về sự khác biệt trong tầm quan trọng của mỗi người. Đó là một hình ảnh vô nghĩa, nhưng dù sao tôi cũng không hiểu giữa chúng tôi, liệu có một ý nghĩa nào, hay một mối dây liên hệ nào thực sự tồn tại hay không.
Lâm đến tìm tôi vào một chiều chủ nhật, khi tôi vừa đưa bạn gái đi chơi về. Cậu ta đến không báo trước, như thể tử thần lù lù đến bắt người. Nhưng dầu sao cũng không thể nào gán cho một sinh vật đẹp đẽ ăn vận tề chỉnh cái danh xưng thần chết. Đã ba năm tôi không gặp cậu ta. Ba năm không đủ vẽ lên gương mặt những nếp nhăn để người ta có thể xã giao: "Anh trông vẫn trẻ lắm...", nên tôi chỉ có thể ngạc nhiên im lặng nhìn Lâm.
Cậu ta luôn có cái nhìn trẻ con, hơi ngượng nghịu e dè. Nhưng thời gian qua rõ ràng đã có tác động một cách hữu hiệu và để lại chút ấn tượng về một người đàn ông trưởng thành. Tôi còn ngạc nhiên vì một lẽ, chúng tôi hầu như không hề liên lạc với nhau từ khi tốt nghiệp, và sự xuất hiện bất ngờ này có phần nào bất tiện và gây lúng túng.
"Ờ, trông cậu có vẻ... ổn". Tôi nặn trong không khí ra một nụ cười, ý nói đến bộ quần áo dù đơn giản nhưng hợp mốt và lịch sự của cậu ta.
"Cám ơn, anh cũng vậy". Cậu ta mỉm miệng, nụ cười hơi buồn và mất tự nhiên. Tôi khen cậu ta thực tình, còn cậu ta thì không. Dẫu sao cũng là phép xã giao.
Nhớ tới phép xã giao, tôi bèn: "À, Lâm, vào nhà chơi", tôi lịch sự. Cậu ta nghiêng ngó, vẻ như sợ làm phiền ai đó.
"Không sao, tôi vẫn còn độc thân". Tôi loay hoay mở cửa.
"Vừa chở người yêu về nhà cô ấy...". Cái khóa cuối cùng đã bung ra, tôi mò mẫm tìm công tắc đèn.
Vẫn là căn phòng trọ từ hồi đại học, nhưng khác biệt là giờ đây tôi ở một mình, không phải chia sẻ với một đám con trai lau nhau bặm trợn, cứ chực cầm nhầm tất cả những gì có thể. Thêm nữa, mọi thứ ngăn nắp sạch sẽ, bởi người yêu của tôi là một cô gái hơi đơn điệu nhưng chu đáo, vẫn luôn quả quyết rằng bạn trai của mình không thể là một gã đàn ông ăn ở trong một cái chuồng heo.
Lâm bước vào và nhìn quanh với một vẻ lạ lẫm pha lẫn thú vị, giống một chú chó con lần đầu đánh hơi ngôi nhà mới. Cậu ta chỉ cần khụt khịt mũi nữa thôi là tôi có thể suỵt suỵt cậu rồi cột cổ vào góc nhà.
Đây là lần đầu tiên Lâm đến chỗ tôi ở. Ngày trước, chỉ có tôi đến chơi nhà cậu ta. Căn nhà sang trọng và yên tĩnh. Có một khoảnh vườn nhỏ cùng với hòn non bộ nhân tạo róc rách nước. Một vẻ đẹp giả tạo nhưng vẫn khiến tôi dằn vặt vì ganh tị cả một thời gian dài. Tôi nhớ mình hầu như không hề gặp ba má của Lâm và Luân, hoặc rất ít. Ở khu vườn nhỏ đó, chúng tôi nằm xoài ra tán dóc. Những câu chuyện vô thưởng vô phạt nhưng khi phát ra từ miệng của bọn sinh viên nghệ thuật thì đều tẩm chút trầm tư, hiền triết, thêm chút bất mãn với đời.
Tôi là người có tư tưởng yếm thế, nhưng suy cho cùng, tôi chẳng có gì để mà không yếm thế. Lâm thì khác. Tôi không hiểu vì sao thỉnh thoảng nó làm như có nỗi phiền muộn nào đó giống thứ mây mờ thoảng qua, giống hệt một kịch sĩ. Tôi nghĩ cậu ta có thể cố làm ra vẻ thế, nhưng cũng có thể là thực. Luân lại càng khác, là mẫu người nói ít làm nhiều. Anh ta là dạng đàn anh mà trong trường thiết kế người ta thường truyền miệng: "Ê, mày biết gã Luân năm tư không?". "Phải cái lão ngầu ngầu có mấy bài rất nghề đó không?".
Nói chung, tôi thường không mơ màng đến việc chơi với hạng đàn anh này. Dính vào họ chỉ tổ làm mình áy náy thêm vì sự hèn mọn của bản thân. Nhưng vì là bạn học của em trai anh, tôi nghiễm nhiên được hưởng cái quyền thân thiết tương tự. Và tự nhiên không hề đòi hỏi, tôi thấy chút tự hào cao ngạo mỗi khi cả ba cùng bước trong sân trường, để mọi người phải chú ý xì xào. Thật tuyệt khi được kết bạn với những người giàu có và tài năng. Ở Luân luôn có cung cách khiến người ta hiểu rằng, anh không bao giờ để bám trên áo mình dù chỉ một hạt bụi, và một chiếc áo sơ mi để sót một nếp nhăn cũng sẽ làm anh vật vã vì xấu hổ.
Đến cuối năm tư của tôi và Lâm, thì Luân đã ra trường được một năm. Bấy giờ ở anh càng thêm cái dáng vẻ người đàn ông thành đạt mà bọn sinh viên đàn em thèm muốn. Luân mua được căn nhà riêng (bằng tiền của anh ta hoặc cũng có thể là tiền của ba mẹ cho). Đó là một căn nhà tươm tất, và dù nhỏ nhắn, vẫn được thiết kế rất chuyên nghiệp. Để ăn mừng, chúng tôi đến nhà Luân uống rượu và chuyện phiếm.
Ngược với tưởng tượng của tôi, Luân không mời bạn bè để bù khú. Một điều may vì nếu không tôi sẽ cảm thấy khá lọng cọng bởi sự quê mùa của mình. Tôi đến khi Luân đang rót thứ nước màu vàng cam từ một chiếc chai ra một ly nhỏ. "Để làm cho Vĩnh một ly". Anh nói và rót một ly khác. Trên bộ ghế xa lông màu vàng, Lâm đang nửa nằm nửa ngồi, mắt tư lự nhìn cái ly óng ánh màu hổ phách trước mặt.
"Đẹp thật!". Lâm lẩm bẩm và uống cạn. Có lẽ chùm đèn trần màu vàng trên cao làm cho mọi thứ có vẻ đẹp hơn. Căn phòng có một gam màu vàng. Không phải vàng chói mà là một thứ vàng cam nhẹ nhàng cho người ta cảm giác thư thái. Trọn buổi chiều, chúng tôi ngồi uống, hút thuốc và tán dóc. Loại thuốc lá hẳn là đắt tiền và có mùi thơm dịu. Lâm không nói nhiều, cậu ta có vẻ trầm ngâm và buồn. Luân, trái lại, có vẻ phấn khích một cách thái quá, nhiều lần vỗ vai em trai mình như kiểu bạn thâm giao và lặp đi lặp lại: "Cái thằng gà chết rù này!". Và Lâm đáp lại bằng một nụ cười ruồi.
Đêm đó, tôi thức giấc giữa mùi thuốc lẩn quất trong phòng như một thứ mây mù không chịu tan. Lẫn đâu đó là tiếng thì thầm: "Tại sao anh phải ra đây? Anh không muốn ở cùng nhà với em à?". Và tiếng thở dài, có vẻ mệt mỏi: "Sao cũng được. Nhưng không phải lỗi của em. Anh muốn độc lập. Vậy thôi". Sự thân thiết quá riêng tư ấy khiến tim tôi đập mạnh. Hơi hoảng hốt. Từ lâu rồi, trong lòng tôi luôn có mối nghi ngờ mơ hồ, nhưng tôi không bao giờ có đủ đầu mối để giải quyết dứt điểm mối nghi ngờ đó. Tuy nhiên những gì tôi sắp chứng kiến lúc này, tôi linh cảm, sẽ phô bày tất cả bí mật dưới ánh sáng của ngọn đèn chùm vàng vọt. Và hơn thế, sẽ là kết thúc của một cái gì rất khó nắm bắt.
Nhưng trước khi tôi kịp hình dung thứ khó nắm bắt ấy là cái gì, một cánh tay đã choàng qua người tôi. Nó thô và cứng, với những ngón tay hơi run rẩy. Và giọng của Lâm, nghiêm nghị và không hề ngập ngừng kiểu trẻ con nữa: "Tao biết mày đang thức. Mày nghe hết rồi phải không?".
Thế là giờ phút quyết định đã tới: nhập cuộc hay là không? Tôi không nhớ mình có kịp cân nhắc gì trong giờ phút đó, nhưng cũng có thể tôi không cân nhắc gì cả. Đổ lỗi cho rượu và mùi thuốc lá tẩm bạc hà nhẹ nhàng, tôi đã không quyết định gì, không hành động gì. Cũng là một hình thức khác của sự nhập cuộc.
Điều cuối cùng tôi còn nhớ là ấn tượng não nề của ngọn đèn chùm vàng lắc lư nhè nhẹ ngay trên đỉnh đầu. Hoặc cũng có thể chính bản thân mình đang lắc lư. Lắc lư giữa một màu vàng mơ hồ và uể oải. Sự ôm ấp với người đàn ông, dù có hơi quái lạ nhưng cũng không hẳn quá khó chịu. Và mọi thứ trong đêm đó, diễn ra cũng thật là uể oải...
Dù vậy, sau đó, trong suốt năm học, tôi và Lâm vẫn thường đến chơi nhà Luân nhiều lần. Và một cách tự nhiên, chuyện đó cũng thỉnh thoảng diễn ra. Chúng tôi rất bình thường như không hề có gì khác biệt, thỉnh thoảng vẫn chào nhau bằng vài quả đấm có vẻ khá lỗ mãng. Tôi không có gì phải phàn nàn.
Cho đến lúc tốt nghiệp, bận bịu tìm việc cùng hàng loạt thứ lăn tăn khác, tôi không có thời gian dành cho việc bù khú bạn bè với Lâm nữa. Và cho đến một ngày, nhận ra mình không hề liên lạc với cậu ta trong suốt một tháng, tôi bỗng nhiên nảy ra ý nghĩ là hãy cắt đứt với cậu ta luôn. Chỉ đơn thuần là, cái gì đã trôi qua, nếu không quan trọng, thì cũng chẳng nên níu lại. Lúc ấy, quanh tôi đã bắt đầu xuất hiện những thứ hứa hẹn một điều gì đó quan trọng hơn.
Lâm cũng không hề tìm tôi. Có cảm giác như cậu ta bốc hơi khỏi mặt đất vậy, biến đi không để lại dấu tích. Vậy mà giờ đây cậu ta đang ngồi trong nhà trọ của tôi, xoay xoay cái ly thủy tinh trên tay, với vẻ mặt chỉ chút ít thay đổi, và làm tôi hơi lúng túng. Tôi cũng không hiểu nổi mình lúng túng vì lý do gì.
"Anh Luân sắp kết hôn". "À... " - Rất khó khăn, tôi mới nặn ra được câu cảm thán hợp tình hợp cảnh, thêm một chút ngạc nhiên có thành ý. Nhưng dù sao, câu thông báo của Lâm vẫn không tạo nên một hiệu ứng nào trong cái đầu đang mải lo sắp xếp các ý nghĩ của tôi. Nó giống như câu thông báo "Trời sắp mưa", khi bạn đang an toàn trong căn nhà ấm áp của mình và hoàn toàn không có ý định phải lặn lội ra ngoài đường phốá.
Bàn Tròn Cho Ba Người
Sưu Tầm
Bàn Tròn Cho Ba Người - Sưu Tầm
https://isach.info/story.php?story=ban_tron_cho_ba_nguoi__truyen_ngan